Ba tuần trôi qua trước khi chúng tôi gặp lại. Cơn bệnh ngắn của tôi và kỳ nghỉ của cô ấy đã gây ra sự chậm trễ này. Catherine tiếp tục tiến bộ trong thời gian này nhưng khi chúng tôi bắt đầu phiên trị liệu thì cô ấy dường như bị kích động. Cô tuyên bố là đang làm rất tốt và cảm thấy ngày càng tốt hơn nhiều đến nỗi cô thấy việc thôi miên chẳng giúp thêm được gì cho hiện trạng của mình. Dĩ nhiên, cô ấy đúng. Trong những trường hợp bình thường, chúng tôi có thể kết thúc trị liệu cách đây vài tuần. Chúng tôi vẫn tiếp tục một phần là vì mối quan tâm của tôi với những thông điệp của các Bậc thầy và vì một vài vấn đề nhỏ vẫn tiếp tục xuất hiện trong cuộc sống hiện tại của Catherine. Catherine hầu như đã được chữa lành và cuộc sống đang tiến triển. Nhưng nếu các Bậc thầy vẫn còn nhiều điều muốn nói với tôi thì sao? Làm thế nào chúng tôi có thể giao tiếp mà không có Catherine? Tôi biết là cô ấy sẽ tiếp tục phiên trị liệu nếu tôi cố nài. Nhưng tôi thấy vậy là không chính đáng. Tuy hơi buồn nhưng tôi đồng ý với cô ấy. Chúng tôi tán chuyện gẫu về những sự kiện trong ba tuần trước nhưng tâm trí tôi lại không đặt vào đó.
Đã năm tháng trôi qua. Catherine vẫn tiếp tục tiến triển tốt về mặt lâm sàng. Nỗi sợ hãi và hồi hộp của cô chỉ còn ở mức tối thiểu. Chất lượng cuộc sống của cô và những người thân được nâng cao một cách kỳ diệu. Hiện thời cô hẹn hò với người đàn ông khác dù Stuart vẫn tiếp tục hiện diện trong cuộc sống của cô. Lần đầu tiên kể từ khi còn là trẻ con, cô cảm nhận vài niềm vui và hạnh phúc thật sự trong đời mình. Thỉnh thoảng, chúng tôi đi ngang qua nhau trên hành lang của căn tin nhưng chúng tôi không có cuộc tiếp xúc chính thức nào giữa bệnh nhân và bác sỹ. Đông qua rồi xuân đến. Catherine đã đặt lịch hẹn gặp tại văn phòng. Cô gặp phải một giấc mơ lặp đi lặp lại về một cuộc hiến tế tôn giáo nào đó liên quan đến những con rắn trong một cái hố. Mọi người, kể cả chính cô, bị buộc phải vào trong một cái hố. Cô ở trong hố, cố leo ra ngoài bằng cách cắm tay vào những bức tường cát. Những con rắn ở ngay bên dưới cô. Chính vào thời điểm đó của giấc mơ thì cô tỉnh lại, tim đập điên cuồng.
Mặc dù tạm ngưng đã lâu nhưng cô nhanh chóng rơi vào trạng thái thôi miên sâu. Không có gì ngạc nghiên khi cô nhanh chóng quay về một kiếp sống cổ xưa.
“Trời rất nóng ở chỗ của tôi,” cô bắt đầu. “Tôi thấy hai người đàn ông da đen đứng gần những bức tường đá lạnh lẽo và ẩm ướt. Họ mang những đồ trang sức trên đầu. Có một sợi thừng quấn quanh mắt cá chân phải của họ. Sợi thừng được bện với những hạt châu và ngù trên đó. Họ đang làm một ngôi nhà kho bằng đá và đất sét, cất lúa mì vào đó, vài loại ngũ cốc đã được nghiền. Ngũ cốc được đưa vào trong một cỗ xe có bánh bằng sắt. Những tấm chiếu dệt trải ở trên xe hay một phần của nó. Tôi thấy nước, rất xanh. Ai đó đang ra lệnh cho những người khác. Có ba bậc cấp đi xuống kho lúa. Có một bức tượng thần ở phía ngoài. Ông ta có đầu của một con vật, đó là chim và cơ thể của con người. Ông ta là thần mùa màng. Những bức tường được niêm kín bằng một loại nhựa đường nào đó để ngăn không khí lọt vào và giữ cho ngũ cốc được tươi. Mặt tôi ngứa… tôi thấy hạt châu xanh dương trên tóc tôi. Có những con bọ hay ruồi xung quanh, làm mặt và tay tôi ngứa. Tôi bôi thứ gì đó dính lên mặt để xua chúng… mùi của nó rất khủng khiếp, nhựa của một loại cây nào đó.
“Tôi có những bím tóc trên đầu và các hạt cườm trong những bím này với những dây chuyền bằng vàng. Tóc tôi đen thẫm. Tôi thuộc gia đình hoàng gia. Tôi ở đây vì có một vài lễ hội. Tôi đến để xem lễ xức dầu của các thầy tu… lễ hội dâng lên những vị thần để cầu xin những vụ thu hoạch tới. Chỉ có súc vật được hiến tế, không có con người. Máu của những con vật hiến tế chạy từ một chiếc bệ trắng vào một cái bồn… nó chạy vào miệng một con rắn. Đàn ông mang những chiếc nón nhỏ bằng vàng. Mọi người đều có da màu sẫm. Chúng tôi có nô lệ từ những vùng đất khác, bên kia biển…”
Cô rơi vào im lặng và chúng tôi chờ đợi, dường như nhiều tháng đã không trôi qua. Cô ấy dường như trở nên cảnh giác và lắng nghe gì đó.
“Tất cả đều quá nhanh và phức tạp… những gì họ đang nói với tôi… về thay đổi và tiến bộ cũng như những không gian khác. Có không gian hiểu biết và một không gian chuyển tiếp. Chúng ta đến từ một kiếp sống và nếu bài học hoàn thành, chúng ta sẽ tiến lên một chiều kích khác, một kiếp sống khác. Chúng ta phải hiểu hoàn toàn. Nếu không chúng ta sẽ không được cho qua… chúng ta phải làm lại vì chúng ta đã không học được. Chúng ta phải cảm nhận từ mọi khía cạnh. Chúng ta phải biết khía cạnh của mong muốn nhưng cũng biết cho đi… Có rất nhiều thứ phải biết, quá nhiều linh hồn liên quan. Đó là lý do tại sao chúng ta ở đây. Những Bậc thầy… chỉ là một trên không gian này.”
Catherine ngưng lại, rồi lại nói bằng giọng của Bậc thầy thi ca. Ông ấy đang nói với tôi.
“Những gì chúng tôi nói với ông là cho hiện tại. Ông phải học trong hiện tại thông qua trực giác của chính mình.”
Sau vài phút, Catherine nói bằng giọng thì thầm nhẹ nhàng. “Có một hàng rào màu đen… bên trong là những lăng mộ. Lăng của ông ở trong đó.”
“Của tôi?” Tôi hỏi, ngạc nghiên về khung cảnh này.
“Vâng.”
“Cô có thể đọc chữ khắc trên bia không?”
“Có tên là ‘Noble’: 1668-1724. Có một đóa hoa trên đó…. Đó là ở Pháp hoặc Nga. Ông mặc đồng phục đỏ… bị ném xuống từ một con ngựa… có một chiếc nhẫn vàng… có đầu sư tử… dùng như gia huy.”
Không còn gì nữa. Tôi diễn dịch phán truyền của Bậc thầy thi ca nghĩa là sẽ không còn bất kỳ tiết lộ nào nữa thông qua tình trạng thôi miên của Catherine và mọi chuyện đúng thực như vậy. Chúng tôi không có thêm phiên trị liệu nào nữa. Chữa trị cho cô ấy đã hoàn tất và tôi đã học tất cả những gì cần thiết qua những buổi thôi miên hồi quy. Phần còn lại, nằm ở tương lai, tôi phải học thông qua trực giác của chính mình.