Catherine đã loại bỏ những triệu chứng khổ đau của mình. Cô khỏe mạnh vượt xa mức bình thường. Cuộc sống của cô bắt đầu trở lại. Tôi biết là chúng tôi đang tiến dần đến điểm kết thúc nhưng thực sự không nhận ra rằng cái ngày mùa thu này khi cô ấy lại rơi vào trạng thái thôi miên sâu thì phải mất năm tháng sau mới đến lần thôi miên tiếp theo mà nó có thể coi như là lần cuối cùng của cô.
“Tôi thấy những bức chạm khắc,” cô bắt đầu. “Một trong số chúng làm bằng vàng. Tôi thấy đất sét. Mọi người đang làm những chiếc nồi. Chúng màu đỏ… vài loại chất liệu màu đỏ mà họ đang dùng. Tôi thấy một tòa nhà màu nâu, một loại cấu trúc màu nâu nào đó. Đó là nơi chúng tôi đang có mặt.”
“Cô đang ở trong tòa nhà màu nâu hay ở gần đó?”
“Tôi ở trong đó. Chúng tôi đang làm việc với những thứ khác nhau.”
“Cô có thể thấy chính mình đang làm việc không?” tôi hỏi. “Cô có thể mô tả chính mình không, cô đang mặc gì? Nhìn xuống xem, cô trông như thế nào?”
“Tôi mặc thứ gì đó màu đỏ… loại chất liệu màu đỏ, dài. Tôi mang giày lạ mắt, giống xăng đan. Tóc tôi màu nâu. Tôi đang làm một bức tượng. Đó là hình ảnh một người đàn ông… đàn ông. Ông ta có một loại cây, một… cây gậy trong tay. Những người khác đang làm những thứ bằng… vài thứ kim loại nào đó.”
“Có phải thứ này được làm trong một nhà máy không?”
“Đó chỉ là một tòa nhà. Tòa nhà xây dựng bằng đá.”
“Bức tượng mà cô đang làm, người đàn ông với cây gậy, cô biết đó là ai không?”
“Không, đó chỉ là một người đàn ông. Ông ta chăm sóc đàn gia súc… những con bò. Có rất nhiều bò [những bức tượng] xung quanh. Chúng tôi chỉ biết chúng trông giống cái gì. Đó là loại vật liệu rất lạ. Nó rất khó dùng. Nó cứ vỡ ra.”
“Cô biết tên của loại vật liệu này không?”
“Tôi không biết về nó. Chỉ biết nó màu đỏ, loại gì đó màu đỏ.”
“Điều gì xảy đến với bức tượng sau khi cô làm xong?”
“Nó được đem bán. Một số sẽ được bán ở chợ. Một số dành tặng cho những nhà quý tộc khác nhau. Chỉ những bức tượng tinh xảo nhất mới dành tặng cho những ngôi nhà của các quý tộc. Phần còn lại đem bán.”
“Cô có bao giờ làm việc với những nhà quý tộc này không?”
“Không.”
“Đây là công việc của cô à?”
“Vâng.”
“Cô có thích không?”
“Có.”
“Chắc cô làm công việc này đã lâu?”
“Không.”
“Cô lành nghề chứ?”
“Không giỏi lắm.”
“Cô cần thêm kinh nghiệm phải không?”
“Vâng, tôi vẫn còn đang phải học.”
“Tôi hiểu. Cô vẫn đang sống với gia đình phải không?”
“Tôi không biết nhưng tôi thấy những chiếc hộp màu nâu.”
“Những chiếc hộp màu nâu? Tôi hỏi lại.
“Chúng hơi hé mở. Chúng có ô cửa trong đó và một vài bức tượng nằm trong cánh cửa. Chúng làm bằng gỗ, một loại gỗ nào đó. Chúng tôi làm tượng cho chúng.”
“Chức năng của những bức tượng này là gì?”
“Chúng thuộc về tôn giáo,” cô đáp.
“Tôn giáo gì ở đó - những bức tượng?”
“Có nhiều vị thần, nhiều người bảo vệ… nhiều vị thần. Mọi người rất sợ hãi. Có rất nhiều thứ được chế tác ở đây. Chúng tôi cũng làm những quân cờ… bàn cờ có lỗ trên đó. Những đầu thú vật sẽ cắm vào những chiếc lỗ này.”
“Cô có thấy thứ gì khác ở đó không?”
“Trời rất nóng, rất nóng và bụi bặm… cát.”
“Quanh đó có nước không?”
“Có, nó đổ xuống từ các ngọn núi.” Kiếp sống này bắt đầu nghe có vẻ quen thuộc.
“Mọi người có sợ không?” Tôi khai thác. “Mọi người có mê tín không?”
“Có,” cô đáp. “Rất sợ hãi. Mọi người đều sợ. Tôi cũng sợ. Chúng tôi phải tự bảo vệ. Đang có dịch bệnh. Chúng tôi phải bảo vệ chính mình.”
“Bệnh gì vậy?”
“Bệnh gì đó đang giết chết con người. Rất nhiều người đang hấp hối.”
“Do nước phải không?” tôi hỏi.
“Vâng. Trời rất khô… rất nóng vì các vị thần nổi giận và họ đang trừng phạt chúng tôi.” Cô đang quay lại kiếp sống có cách chữa bệnh bằng tannis. Tôi nhận ra tôn giáo của sự sợ hãi, tôn giáo của thần Osiris và Hathor.
“Tại sao các thần nổi giận?” Tôi hỏi, đã biết câu trả lời.
“Vì chúng tôi đã không tuân theo luật. Họ nổi giận.”
“Mọi người đã không tuân theo luật nào?”
“Những luật do các nhà quý tộc đặt ra.”
“Làm thế nào để xoa dịu các vị thần?”
“Ông phải đeo một số thứ. Vài người đeo chúng quanh cổ. Chúng sẽ giúp ông chống lại ma quỷ.”
“Có vị thần đặc biệt nào mà mọi người sợ nhất không?”
“Họ sợ tất cả thần.”
“Cô có biết tên của bất kỳ vị thần nào không?”
“Tôi không biết tên. Tôi chỉ nhìn thấy họ. Có một vị mang thân thể người nhưng lại có đầu của một con thú. Có vị khác trông giống như mặt trời. Có vị giống như một con chim; ông ấy đen thui. Họ quấn dây thừng quanh cổ.”
“Cô sống sót qua tất cả chuyện này phải không?”
“Vâng, tôi đã không chết.”
“Nhưng những thành viên trong gia đình cô đã chết.” Tôi nhớ lại.
“Vâng… cha tôi. Mẹ tôi thì ổn.”
“Còn anh cô?”
“Anh tôi… anh ấy chết,” cô nhớ lại.
“Tại sao cô lại sống sót? Có điều gì đặc biệt về cô phải không? Cô đã làm được gì rồi?”
“Không,” cô đáp, rồi thay đổi chủ đề. “Tôi thấy vài thứ có dầu trong đó.”
“Cô thấy gì?”
“Thứ gì đó màu trắng. Nó trông rất giống cẩm thạch. Nó là… thạch cao mịn… thứ gì đó như cái bồn… họ đổ dầu vào đó. Nó dùng để xức dầu lên đầu…”
“… các tu sĩ?” tôi thêm vào.
“Vâng.”
“Giờ đây nhiệm vụ của cô là gì? Cô có hỗ trợ gì chuyện dầu không?”
“Không. Tôi làm tượng.”
“Có phải chỗ này cũng ở trong tòa nhà màu nâu?”
“Không… đó là phía sau… đền thờ.” Cô trông âu lo vì lý do nào đó.
“Cô có gặp phải vấn đề nào ở đó không?”
“Ai đó đã làm vài chuyện trong đền thờ chọc giận các vị thần. Tôi không biết….”
“Phải cô không?”
“Không, không… tôi chỉ xem các thầy tu. Họ đang chuẩn bị một vài lễ hiến tế, vài con vật… đó là cừu. Đầu chúng được cạo sạch. Chẳng còn chút lông nào, kể cả trên mặt….” cô rơi vào im lặng và nhiều phút chậm chạp trôi qua. Thình lình cô trở nên cảnh giác, dường như cô đang lắng nghe gì đó. Khi nói, giọng cô sâu. Một Bậc thầy đã xuất hiện.
“Chỉ trong không gian này thì một số linh hồn mới được cho phép hiển thị chính mình trước những người khác vẫn đang sống trong trạng thái vật lý. Họ được phép trở về… chỉ khi họ vẫn còn một số thỏa thuận chưa được hoàn tất. Trên không gian này truyền thông nội bộ là được phép. Nhưng trên những không gian khác… Đây là nơi ông được phép sử dụng khả năng siêu nhiên và truyền thông với người khác ở dạng vật lý. Có rất nhiều cách để làm việc đó. Một số được cho phép sử dụng sức mạnh của cái thấy được và có thể thể hiện chính mình cho những người vẫn đang ở trạng thái vật lý. Một số khác có sức mạnh di chuyển và được phép di chuyển những đối tượng từ xa bằng ý nghĩ. Ông chỉ đến không gian này nếu nó hữu ích đối với ông khi đến đó. Nếu ông để lại một thỏa thuận nào đó vẫn chưa hoàn tất thì có thể chọn cách đến đây và giao tiếp theo cách nào đó. Nhưng đó là tất cả… thỏa thuận phải được hoàn tất. Nếu cuộc sống của ông đột ngột chấm dứt thì đây là lý do để ông đến không gian này. Nhiều người chọn cách đến đây vì họ được phép gặp những người vẫn đang ở trong trạng thái vật lý và rất gần gũi với họ. Nhưng không phải mọi người đều chọn cách giao tiếp với những người đó. Đối với vài người thì cách đó có thể quá đáng sợ.” Catherine rơi vào im lặng để nghỉ ngơi. Cô ấy lại bắt đầu thì thầm rất khẽ.
“Tôi thấy ánh sáng.”
“Có phải nguồn sáng cho cô năng lượng?” Tôi hỏi.
“Nó giống như sự bắt đầu… nó là sự chuyển kiếp.”
“Làm thế nào mà con người ở trạng thái vật lý cảm nhận nguồn năng lượng này? Làm thế nào thâm nhập vào đó và nạp lại năng lượng?”
“Bằng ý nghĩ của họ,” cô trả lời nhẹ nhàng.
“Nhưng làm thế nào họ đạt đến trạng thái này?”
“Họ phải ở trong trạng thái hết sức thư giãn. Ông có thể được thanh lọc bằng ánh sáng… thông qua ánh sáng. Ông phải hết sức thư giãn để không còn tiêu hao năng lượng vì ông đang làm mới mình. Khi ông ngủ ông sẽ được làm mới lại.” Cô ấy đang ở trong trạng thái siêu thức và tôi quyết định mở rộng phạm vi đặt câu hỏi.
“Cô đã đầu thai bao nhiêu lần?” Tôi hỏi. “Tất cả đều xảy ra ở môi trường này, Trái đất hay còn ở đâu khác nữa?”
“Không,” cô đáp, “không phải tất cả đều ở đây.”
“Không gian nào khác, nơi chốn nào khác mà cô sẽ đến?”
“Tôi chưa hoàn thành những gì tôi phải làm ở đây. Tôi không thể tiến lên cho đến khi tôi trải nghiệm tất cả cuộc sống, mà tôi thì vẫn chưa làm được. Sẽ có nhiều kiếp sống… để hoàn tất mọi thỏa thuận và mọi nợ nần đã vay.”
“Nhưng cô đang tiến bộ,” tôi lưu ý.
“Chúng ta luôn phải đạt được tiến bộ.”
“Cô đã trải qua bao nhiêu kiếp sống trên Trái đất?”
“86.”
“86 ư?”
“Vâng.”
“Cô có nhớ hết không?”
“Tôi sẽ nhớ nếu nó quan trọng tới mức tôi phải nhớ.” Chúng tôi đã trải qua một phần hay những phần quan trọng của mười hay 12 kiếp sống và sau này thì những kiếp sống này thường lặp lại. Rõ ràng, cô ấy không cần phải nhớ 75 hay cỡ đó những kiếp sống còn lại. Cô ấy đã thực sự đạt được những tiến bộ đáng kể, ít nhất là trong những trị liệu của tôi. Những tiến bộ mà cô đạt được kể từ đây, từ điểm này có thể sẽ không dựa trên sự hồi tưởng các kiếp sống. Những tiến bộ tương lai của cô có thể thậm chí còn không dựa vào tôi hay sự giúp đỡ của tôi. Cô ấy lại bắt đầu thì thầm.
“Một số người chạm đến không gian tâm linh bằng ma túy nhưng họ không hiểu được những gì mình đã trải qua. Nhưng họ được phép đi ngang qua thế giới đó.” Tôi không hỏi cô về ma túy. Cô ấy dạy, chia sẻ tri thức cho dù tôi có hỏi hay không.
“Cô không dùng sức mạnh siêu nhiên để giúp cô tiến bộ trong đời sống này sao?” Tôi hỏi. “Cô dường như đang ngày càng phát triển sức mạnh này.”
“Có,” cô đồng ý. “Đó là việc quan trọng nhưng tầm quan trọng ở đây không bằng ở những không gian khác. Đó là một phần của tiến hóa và phát triển.”
“Quan trọng với tôi và cả cô phải không?”
“Quan trọng cho tất cả chúng ta,” cô đáp.
“Làm thế nào chúng ta phát triển những khả năng này?”
“Ông phát triển thông qua những mối quan hệ. Có vài người có sức mạnh cao hơn sẽ quay lại với nhiều tri thức hơn. Họ sẽ tìm ra những người cần phát triển để giúp đỡ.” Cô chìm dần vào sự im lặng kéo dài. Rời bỏ trạng thái siêu thức, cô đi vào một kiếp sống khác.
“Tôi thấy đại dương. Tôi thấy một căn nhà gần biển. nó màu trắng. Những con tàu đến và đi khỏi cảng. Tôi có thể ngửi thấy mùi nước biển.”
“Cô có ở đó không?”
“Có.”
“Ngôi nhà trông như thế nào?”
“Nó nhỏ. Nó có vài ngọn tháp trên đỉnh… một cửa sổ mà bạn có thể nhìn ra biển. Có vài kính viễn vọng. Nó bằng hợp kim thau, gỗ và thau.”
“Cô có dùng kính viễn vọng này không?”
“Có, để tìm kiếm những chiếc tàu.”
“Cô làm gì?”
“Tôi báo cáo về những thuyền buôn khi chúng vào cảng.” Tôi nhớ là cô đã làm điều này trong một kiếp sống quá khứ, khi cô là Christian, chàng thủy thủ mà tay đã bị thương trong một trận hải chiến.
“Cô có phải là thủy thủ không? Tôi hỏi, tìm thêm thông tin xác nhận.
“Tôi không biết… có thể.”
“Cô có thể thấy mình đang mặc gì không?”
“Có. Một loại áo sơ mi trắng và quần soóc nâu, giày có những khóa lớn…. sau này tôi sẽ trở thành thủy thủ nhưng giờ thì không.” Cô ấy có thể thấy trước tương lai của mình, những hành động như vậy làm cô nhảy đến tương lai đó.
“Tôi bị thương,” cô nhăn mặt, lăn lộn vì đau. Tay tôi bị thương.” Cô ấy thật sự là Christian và đang sống lại trận hải chiến lần nữa.”
“Có vụ nổ phải không?”
“Vâng… tôi ngửi thấy mùi thuốc súng!”
“Cô sẽ không sao,” tôi trấn an cô, biết trước kết quả.
“Nhiều người đang chết!” Cô vẫn rất kích động. “Thuyền bị xé rách… mạn thuyền trái đã bay mất.” Cô đang xem xét thiệt hại của chiếc thuyền. “Chúng tôi phải sửa những chiếc thuyền này. Chúng phải được sửa chữa.”
“Cô hồi phục rồi phải không?” Tôi hỏi.
“Vâng. Rất khó may những tấm vải trên thuyền.”
“Cô có làm việc bằng tay mình được không?”
“Không, nhưng tôi đang xem những cánh buồm khác. Chúng làm bằng vải bạt, một loại vải bạt nào đó, rất khó may… Nhiều người đã chết. Họ rất đau đớn.” Cô nhăn nhó.
“Chuyện gì vậy?”
“Cơn đau này… tay tôi.”
“Tay cô sẽ lành. Tiến nhanh về thời gian. Cô lại đi thuyền chứ?”
“Vâng.” Cô ấy ngừng lại. “Chúng tôi đang ở Nam xứ Wales. Chúng tôi phải phòng vệ vùng duyên hải.”
“Ai đang tấn công cô?”
“Tôi nghĩ họ là quân Tây Ban Nha... họ có đoàn thuyền lớn.”
“Chuyện gì tiếp theo?”
“Tôi chỉ thấy con tàu. Tôi thấy cảng. Có những cửa hàng. Trong vài cửa hàng họ làm nến. Có vài cửa hàng ở đó họ bán sách.”
“Ừ. Cô có bao giờ vào những cửa hàng sách không?”
“Có. Tôi rất thích chúng. Sách thật tuyệt vời… tôi thấy nhiều sách. Cuốn màu đỏ là về lịch sử. Họ viết về những thành phố… vùng đất. Có những bản đồ. Tôi thích cuốn sách này… Có một cửa hàng ở đó họ bán nón.”
“Có chỗ nào mà cô uống rượu không?” Tôi nhớ mô tả của Christian về bia đen.
“Có, nhiều nơi lắm,” cô trả lời. “Họ bán bia đen… bia rất đen… với loại thịt nào đó… thịt cừu và bánh mì, bánh mì rất lớn. Bia rất đắng, rất đắng. Tôi có thể nếm nó. Họ cũng có rượu vang và những chiếc bàn gỗ dài…”
Tôi quyết định gọi cô ấy bằng tên để xem thử phản ứng. “Christian,” tôi gọi nhiệt thành.
Cô trả lời lớn chẳng chút ngại ngần. “Vâng! Ông cần gì?”
“Gia đình anh ở đâu, Christian?”
“Họ ở tại thành phố kế bên. Chúng tôi dong thuyền từ cảng này.”
“Gia đình anh có ai?”
“Tôi có một cô em… em gái, Mary.”
“Bạn gái anh ở đâu?”
“Tôi không có. Chỉ có đàn bà trên phố.”
“Không có ai đặc biệt sao?”
“Không, chỉ có đàn bà… tôi quay lại thuyền. Tôi đánh nhiều trận nhưng tôi an toàn.”
“Anh già đi…”
“Vâng.”
“Anh có bao giờ kết hôn không?”
“Tôi nghĩ là có. Tôi thấy có chiếc nhẫn.”
“Anh có con không?”
“Có. Con trai tôi cũng sẽ đi thuyền… có một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn và một cánh tay. Đó là cánh tay giữ cái gì đó. Tôi không thấy thứ đó. Chiếc nhẫn trên tay; đó là cánh tay nắm chặt thứ gì đó.” Catherine bắt đầu nghẹt thở.
“Chuyện gì không ổn vậy?”
“Mọi người trên thuyền bị bệnh… đó là do thức ăn. Chúng tôi đã ăn vài thức ăn hỏng. Thịt heo muối.” Cô tiếp tục bị ngạt thở. Tôi hướng dẫn cô tiến nhanh về thời gian và cô hết ngạt thở. Tôi quyết định không hướng dẫn cô trải qua cơn đau tim của Christian lần nữa. Cô đã kiệt sức và vì thế tôi đưa cô thoát khỏi tình trạng xuất thần.