Ái Tình, Uấn Nhưỡng Trung

Chương 8-2

“Tần Đại Bằng, anh đi đâu? Đêm nay là đêm giáng sinh, anh có nhớ không?” Lại là Trầm tiểu thư bộ kế toán.

Quy tâm tự tiến, Tần Đại Bằng thực hận không thể xô cô ả này ra, hắn muốn đi tìm Tiểu Trình!

“Đêm giáng sinh? Tôi ghét nhất đêm giáng sinh, vì hạnh phúc của tôi, tôi muốn phá nát đêm giáng sinh!” Tần Đại Bằng kích động, nói năng lộn xộn.

Trầm tiểu thư dậm chân, hờn dỗi: “Anh nói cái gì a? Em nghĩ anh bề bộn sự vụ với khách hàng bên Mỹ, đối phó với đơn đặt hàng, hẳn đã quên chuẩn bị cho bữa tiệc đêm nay… Không sao, em đã định sẵn nhà hàng, ngay cả quà giáng sinh cũng đã mua… Anh về tắm rửa, thay đồ rồi ta đi…”

“Tôi không rảnh!” Tần Đại Bằng tức giận hừ một tiếng: “Cô đi với người khác ấy.”

“Cái gì không rảnh? Đêm giáng sinh, tình nhân đi cùng nhau là đương nhiên… Anh, anh không phải quen bạn gái khác chứ? Ai, toàn bộ công ty đều biết anh là bạn trai của em, anh bảo em phải giải thích thế nào!”

“Bệnh thần kinh, bất quá chỉ ăn cơm với cô vài lần, mấy lần xem phim… Đúng rồi, có dắt tay, kia là vì cô mang giày cao gót không thể qua đường nhanh… Ngay cả hôn cũng chưa, sao có thể nói là bạn trai cô? Nói vậy, tôi cùng Tô Hiểu Dị ôm nhau bao nhiêu lần, sao cậu ta không bắt tôi phụ trách?”

Càng quát thanh âm càng lớn, cả văn phòng ngó ra xem, ngay cả bộ hành chính đối diện cũng ra xem náo nhiệt, mặt Trầm tiểu thư đỏ bừng, bởi cả công ty đều xem bọn họ là một đôi, cô đối Tần Đại Bằng cũng đã thầm hẹn ước, cũng không tin đối phương thoát khỏi mị lực của mình, bởi vậy đã vô cùng đắc ý kể với mọi người hai người sắp kết hôn, kết quả hiện tại…


Khoác lác bị vạch trần trước mặt mọi người, quá nhục nhã.

Một người xinh đẹp sao có thể chịu được bị đối xử như vậy, dùng hết sức bình sinh, ba một tiếng thanh thanh thúy thúy, trên mặt Tần Đại Bằng hiện lên lằn đỏ đầu tiên trong cuộc đời, lập tức ngây ngốc tại chỗ.

“Tần Đại Bằng, đừng tưởng rằng phụ nữ dễ ăn hiếp, muốn ước hẹn thì ước hẹn, muốn đá liền đá, tôi là cho anh mặt mũi mới cùng anh ăn cơm, bằng không một kẻ không nhà không xe, tiền ngân hàng ít ỏi như anh, ai để ý…” Người đàn bà chanh chua bắt đầu chửi đổng.

Tần Đại Bằng cơ hồ mắt trợn trắng, hắn căn bản chẳng quan tâm chuyện bị bạt tai, chỉ lo nếu không chặn được Tiểu Trình, không thể đúng lúc nói ra tình cảm của mình… không được, xuất ra thủ đoạn cuối cùng, kéo Tô Hiểu Dị chắn trước mặt Trầm tiểu thư.

“Tiểu Dị, vì hạnh phúc của tôi, cậu chịu khó hy sinh một chút!” Nói xong không chịu trách nhiệm bỏ chạy.

Tô Hiểu Dị hốt ha hốt hoảng, đây là tình huống gì a? Đại Đồng ca còn ở nhà chờ mình nướng gà cho anh ấy ăn đây, rượu nho cũng đã chuẩn bị sắn, Tần Đại Bằng lại nhằm đúng lúc này phá hư, hừ, bạn xấu!

“Tô Hiểu Dị, Tần Đại Bằng là bạn cậu đúng không? Lúc trước là cậu nói Tần Đại Bằng là người không tồi, muốn tôi nhận lời cùng hắn kết giao, kết quả cậu xem, hắn dám không chịu trách nhiệm, khiến tôi biến thành chuyện cười…” Giận chó đánh mèo chuyển tới Tô Hiểu Dị.

“A, tôi cũng nói với cô hắn có rất nhiều điểm xấu… Cô còn nói có khuyết điểm mới là đàn ông chân chính…” Tô Hiểu Dị thực ủy khuất, sử dụng tuyệt chiêu, tròng mắt đỏ đỏ: “Tôi, tôi cũng không biết hắn nhẫn tâm như vậy, oa, Trầm tiểu thư, tôi không phải cố ý, ô ô ô, tôi thật bất hạnh, tôi không cần bạn bè như Đại Bằng…”

Linh vật đáng yêu nhất văn phòng vừa khóc, đoàn người vội vàng vây lại, mở miệng an ủi, toàn bộ phẫn nộ đổ lên đầu Tần Đại Bằng, nói hắn xằng bậy, sao có thể đối xử với Trầm tiểu thư như vậy, còn lôi Tô Hiểu Dị xuống nước nữa? Tóm lại, tiêu điểm vừa chuyển, ngay cả Trầm tiểu thư cũng ngượng ngùng, cũng an ủi Tô Hiểu Dị, còn chạy về bộ kế toán lấy chocolate nhập khẩu từ Pháp cho cậu ăn.

Tô Hiểu Dị ăn vài miếng, biết là loại siêu cao cấp siêu đắt tiền, liền trộm giấu một phần vào túi, muốn đem về làm điểm tâm, cho Đại Đồng ca thân ái nếm thử.

Lại nói Tần Đại Bằng cưỡi xe máy, xuyên qua Đài Bắc, rất nhanh đi vào quán Đại Đồng, có thể là do ngày lễ, trong quán thực bận rộn, rượu nho Champagne cơ hồ đều bán sạch, cũng may Âu Cát Tang vùng phụ cận mê rượu mê thuốc, đặt trước mấy chai nếu không giờ đã không còn.


Tiểu Trình tâm tình có vẻ tốt lắm, hí hí hửng hửng, ra ra vào vào thêm hàng, vội vàng tiếp chuyện với khách, giới thiệu loại rượu, đến Tần Đại Đồng cũng không nhàn rỗi, mắt thấy hàng trong quán cung không đủ cầu, anh vội vã gọi điện điều hàng, mấy vị khách quen đặc biệt thích tán dóc cùng anh, tóm lại, bận tối mày tối mặt.

Tần Đại Bằng đành phải thực hiện nhiệm vụ của nhân viên cửa hàng tạm thời, còn cố ý dựa dựa vào Tiểu Trình, bị nhân viên chính thức đạp mấy lần vẫn không chừa, bị đối phương cố ý đưa tay chọc chọ, cậu lại dẫm lên chân hắn mấy cái, đến khi hắn rời đi mới thôi.

Tần Đại Bằng hảo ai oán nga.

Cơ hồ bận đến bảy tám giờ, lúc Tô Hiểu Dị trở về, thấy Tần Đại Bằng, dùng tay cắt ngang qua cổ, ám chỉ hắn chuẩn bị chết đi, dám bắt người thiện lương vô tội như cậu ở lại đỡ đạn? May mắn mình am hiểu nhất giả trư ăn cọp, đem nguy hiểm dễ dàng hóa giải, cho ngày Tần Đại Bằng đến công ty làm bia cho ngàn người chỉ trích, đến lúc đó nhất định sẽ rất vui vẻ.

Chờ khách vãn dần, mọi người ngồi xuống thở một hơi, lúc này Tiểu Trình lại nhăn nhó nói với ông chủ: “Kia, Đại Đồng ca, tôi cùng Tiểu Thiên hẹn ăn cơm, cần về sớm thay đồ… Đi trước nha…”

Nói xong lấy áo khoác mặc vào, bỗng một túi giấy nhỏ từ trong túi rơi ra, gói quà quá mức tinh mỹ, vừa nhìn đã biết là quà tặng.

Tô Hiểu Dị oa một tiếng, kêu: “Quà tặng Tiểu Thiên sao?”

Ngượng ngùng gật đầu, Tiểu Trình nói: “Ân, bạn bè đều nói lễ Giáng Sinh phải tặng quà, hơn nữa, tôi… Tôi muốn nhân cơ hội hỏi Tiểu Thiên có đồng ý…”

Ngụ ý, nhân viên ngốc này muốn nhân cơ hội cầu ái a.

Tần Đại Bằng sinh khí đến cực điểm, nhãn cầu cơ hồ muốn bắn ra, trước nhìn về phía Tô Hiểu Dị, đồng sự cũng chỉ nhún nhún vai, ý hắn tự cầu phúc đi, sau đó Tiểu Trình cảm giác không khí chung quanh không ổn, cũng không nói gì thêm, thuận miệng nói tiếng bye bye liền bỏ chạy, kết quả, đương nhiên, Tần Đại Bằng đuổi theo, trước khi Tiểu Trình dắt xe đi liền giữ lấy tay cậu, gương mặt biến thành dữ tợn.


Tiểu Trình không biết tại sao lại chọc vào con quái vật này, nuốt nước miếng, nói: “Đại Bằng ca, hôm nay đừng phá tôi, tôi bị muộn rồi.”

“Không cho phép đi! Không cho phép đi tìm Tiểu Thiên!” Cường ngạnh, Tần Đại Bằng nói.

“Có đi gặp Tiểu Thiên không là chuyện của tôi, anh quản không đến!” Không ngờ Tần Đại Bằng ngang ngược như vậy, tâm tình vui vẻ cả ngày của Tiểu Trình nháy mắt liền bốc hơi.

“Đừng đi ăn cùng cô ta, cũng đừng tặng quà, càng không thể để cô ta làm bạn gái cậu!” Tần Đại Bằng không để ý đây là đường cái ngựa xe như nước, rống: “Cậu không được đi!”

“Tôi thích ăn cơm cùng ai thì ăn, muốn theo đuổi ai thì theo đuổi, anh không có tư cách, cũng không có quyền quản! Anh không phải rất giỏi cưa gái sao? Tùy tiện CALL một người đi, đừng đến phiền tôi!”

Vừa nói vừa muốn tránh khỏi Tần Đại Bằng, không có kết quả, lại muốn đá hắn, nhưng Tần Đại Bằng đã có kinh nghiệm, tránh được.

“Tôi chẳng theo đuổi ai hết, chỉ có em, tôi chỉ cần mình em!” Rống càng to, như muốn bên kia đường cũng nghe được.

Tiểu Trình suýt bị hù sợ, vội nhìn trái phải, quả nhiên giọng Tần Đại Bằng khiến nhiều người chú ý, sắc mặt biến sắc, mắng: “Anh, anh nhỏ giọng thôi!”

“Anh thích em, khi dễ em hay chiếm tiện nghi cũng chỉ bởi vì anh yêu em, bằng không ai lại đưa một tên ngốc lên giường? Không phải muốn biến em thành vợ sao?” Tần Đại Bằng nói tiếp.

“A, này, tôi…” Tiểu Trình hoàn toàn không ngờ Tần Đại Bằng lại phát tuyên ngôn kinh bạo như vậy, luống cuống đi không được, ở không xong, mặt đỏ tới mang tai đứng ngay tại chỗ, trong đêm đông giá lạnh, thế nhưng cậu lại toàn thân nóng rực, mồ hôi thi nhau rơi.

“Quên nữ sinh kia đi, hai người chúng ta ở bên nhau mới có thể khoái hoạt, anh sau này, anh sau này sẽ không tiếp tục khi dễ em, đổi em khi dễ anh, muốn thế nào cũng được, anh chịu hết!” Tần Đại Bằng ra điều kiện như nước mất chủ quyền.


Tô Hiểu Dị cùng Tần Đại Đồng trốn trong quán xem tình hình phát triển, Tần Đại Đồng còn hỏi: “Từ khi nào mà hai người này có một chân? Tiểu Trình không phải thầm mến muội muội đồng học sao?”

Tô Hiểu Dị cười hì hì: “Bọn họ có thể ở bên nhau không tốt sao? Em nói, Đại Bằng nếu yêu Tiểu Trình, mới thích chọc ghẹo cậu ta như vậy…”

Tần Đại Đồng nói: “… Anh nhớ ra rồi, từ lúc tới vườn trẻ Đại Bằng đã thích khi dễ bé gái xinh nhất lớp, lên trung học bắt đầu đổi đủ loại phương pháp cưa gái, không nghĩ tới gặp phải Tiểu Trình, bất tri bất giác lại lặp lại hành vi trước đây.”

“A, thì ra là thế… Di, Đại Bằng, sao cậu lại để Tiểu Trình đi? Mau nghĩ cách bắt người về!”

Lúc hai người xì xào bàn tán, Tần Đại Bằng đã ủ rũ đi vào quán, sau lưng một mảnh mưa dầm gió lạnh.

“Tiểu Trình kiên trì muốn tới chỗ hẹn… Tôi, tôi thất tình… Ô ô ô…” Lệ nam nhi không dễ rơi, chỉ vì chưa đến lúc đau thương.

“Ách… Thất tình người sinh ra ai cũng sẽ trải qua… Đại Bằng, cậu bình tĩnh…” Tô Hiểu Dị cũng không biết phải an ủi đồng sự như thế nào.

“… Đại Đồng ca, Tiểu Dị, tôi… Tôi muốn về ngủ, tỉnh ngủ, tôi muốn quên hết mọi việc… Ô ô…” Dù kiên cường, nhưng trên mặt hắn hoàn toàn không được như vậy.

“Nếu không cậu ở lại đi, cùng bọn tôi ăn bữa tiệc?” Tô Hiểu Dị đề nghị.

“Không cần, tôi không muốn làm bóng đèn cho hai người, khiến thương tâm càng thương tâm…” Tần Đại Bằng cự tuyệt, xoay người đi.


“Đợi một chút, Đại Bằng, kia… Mùi vị thất tình mùi thật khổ sở… mang chai rượu đỏ về uống, say một cuộc, chúc mừng thất tình, ngày mai tiếp tục tìm kiếm tình yêu mới.” Tô Hiểu Dị hào phóng đưa chai rượu trân quý của Tần Đại Đồng cho hắn.

Nhận lấy, hảo, Tần Đại Bằng một bên phóng xe về nhà, một bên nguyền rủa tình lữ khắp thiên hạ đang hạnh phúc trong ngày Giáng Sinh này.

.