Ái Tình, Uấn Nhưỡng Trung

Chương 8-1

Hai tư tháng mười hai, lòng người phấp phỏm phiêu phiêu, bởi hôm nay là Giáng Sinh nha, là ngày hội những cặp tình lữ cùng nhau ăn đêm kiêm lăn giường a, cũng là ngày F.A hội hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Trên tầng Tần Đại Bằng cùng Tô Hiểu Dị công tác, các đồng nghiệp trẻ đã sớm đặt lịch cho đêm nay, người mấy bắt đầu trao đổi tình báo, nói nhà ai đặt tiệc ở đâu có gì đặc sắc, còn lại không chịu cô đơn, tính toán hẹn nhau đi chơi PUB, náo nhiệt vượt qua đêm này.

Chịu ảnh hưởng không khí này còn có Tần Đại Bằng cùng Tô Hiểu Dị, hai người cùng nhau vào công ty, lại cùng nhau công tác, nói chuyện vô cùng hợp ý, nhất là trước khi tan giờ 30 phút, tất cả mọi người đã không còn lòng dạ công tác.

“Đại Bằng cậu làm gì mà như tên chết trôi vậy? Gần đây tôi không cho cậu đậu hủ a?” Tô Hiểu Dị hỏi.

Ủ rũ, Đại Bằng không trả lời.

Tô Hiểu Dị thấy thế, lại hỏi: “… Mấy ngày nay cậu cũng không tới chỗ tôi… Xem ra gây hấn với Tiểu Trình rất dữ dội a…”

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Tần Đại Bằng lại càng rầu rĩ, đầu rũ xuống càng thấp, cơ hồ muốn chôn luôn xuống đống văn kiện ít ỏi.

“Tiểu Dị, tôi rốt cuộc làm sai cái gì? Giờ Tiểu Trình sống chết không để ý tôi… Tôi chỉ muốn…” Thanh âm rên rỉ như ma quỷ bay vào tai Tô Hiểu Dị.


“Hai người ác…” Tô Hiểu Dị lắc đầu: “Tôi cũng không hiểu nổi, cậu không tới, tiểu tử đó thiếu người trọc hắn, cả người phờ phạc… Uy, tôi thật muốn túm cả hai người lại mắng cho một trận, đã bao tuổi rồi hả, còn đánh nhau cãi nhau như trẻ con!”

“Tôi không có a, tôi…” Ánh mắt đáng thương cách bàn làm việc nhìn qua, ba quang lăn tăn, thực giống tiểu cẩu chịu uỷ khuất: “Tiểu Dị… Tôi, tôi cho cậu biết một chuyện, cậu cho tôi ý kiến…”

“Hảo, cậu nói… Nhanh lên nga, sắp tan tầm.” Tô Hiểu Dị cười dài gật đầu.

Tần Đại Bằng đẩy ghế qua chỗ đồng sự, hai người thì thầm, Tô Hiểu Dị vốn duy trì tươi cười, nghe nghe, sắc mặt càng lúc càng chìm, cuối cùng thần tình hoảng sợ, chỉ vào đồng sự, tức khí đến mặt mũi trắng bệch.

“Cậu cậu cậu, cậu lại có thể đối Tiểu Trình…” Đối tiểu Trình thế nào, nghẹn lời, Tô Hiểu Dị thực không thể tưởng được, đồng sự của cậu cùng nhân viên cửa hàng lại xảy ra quan hệ như vậy, hơn nữa hai người… Rõ ràng là trai thẳng chuẩn mực, không phải sao?

Tần Đại Bằng kể hết chuyện của hắn cùng Tiểu Trình, ôm đầu, buồn rầu: “Ban đầu tôi thật sự không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ… Giúp tôi đi, Tiểu Dị, cậu cũng từng thất tình, nhất định có thể hiểu tâm tình của tôi, phải không?”

“… Cậu thực lòng?” Tô Hiểu Dị bình tĩnh lại, hỏi: “Tôi là nói, với Tiểu Trình…”

“Thực lòng, đương nhiên là thực… Tôi trước kia không chú ý tới, kỳ thật tôi vốn cũng rất thích cậu ta, chỉ là ta từ đầu, chưa từng nghĩ tới, mình sẽ có hứng thú với…”

“Hừ, tôi cũng không nghĩ tới a, như tôi da mịn thịt mềm còn chưa đổ được cậu, ai ngờ cậu lại cũng có tính GAY… Di, không phải giống Đại Đồng ca chứ?” Tô Hiểu Dị nghĩ thông: “Hai người là anh em họ, suy nghĩ hẳn không sai biệt lắm, Đại Đồng ca ở trong muôn hoa thấy tôi, cậu cũng vậy, chẳng qua cậu nhìn đến đoá kiều hoa Tiểu Trình kia…”

“Đừng nói tôi như hái hoa tặc vậy được không? Tôi đang phiền chết đây, Tiểu Trình lại cố tình không để ý tới tôi, cũng không nhận điện thoại, muốn tới chỗ Đại Đồng ca bắt người, nhưng mấy ngày nay tan tầm Trầm tiểu thư đều tới chặn lại…”

“Tôi thấy Trầm tiểu thư thực thích cậu đi? Chỉ tiếc hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình…” Tô Hiểu Dị giễu cợt.


Tần Đại Bằng cũng không còn khí lực tranh cãi với cậu, cả người giống như quả bóng xì hơi, sứa nổi trên mặt nước, một tấm màng mỏng vắt trên bàn.

“Đừng khoe chữ với tôi, tôi không tâm tình… Ai, thì ra thất tình khổ như vậy, khó trách cậu lúc bị tên gia hoả chết dẫm đó đá, mỗi ngày đều khóc đến khản họng…” Than thở.

Tô Hiểu Dị nhớ lại chuyện cũ, mắt lại đỏ, lúc ấy cậu bị tình nhân cũ Trương Kiến Hiền một cước đá xuống đáy cốc, nhưng bởi vậy mà quen được Đại Đồng ca, mà Đại Đồng ca người phù hợp với cậu nhất thế gian, cho nên bây giờ cậu có được hạnh phúc trước nay chưa từng có.

Chuyện gì cũng đều có nhân có quả, chỉ không biết là phúc hay họa thôi.

“Được rồi được rồi, lên tinh thần…” Thực hiện chức trách của một người bạn, an ủi Tần Đại Bằng: “… Trên thế giới này nhất định có một người đang chờ cậu, cậu chính là vì tìm người ấy mới bỏ qua nhiều nhân duyên như vậy, may mắn là, người kia không phải ở nơi khác trên địa cầu, mà ở ngay trong thành phố này…”

“… Nhưng bây giờ không còn kịp rồi, Tiểu Trình đã bị cô gái khác bắt cóc a…” Tần Đại Bằng nói xong thật muốn khóc lớn một hồi: “Cô ta tuổi trẻ mỹ mạo, còn áp dụng chiêu lửa gần rơm, chăn tằm Tiểu Trình… Tôi sơ suất quá…”

“Tôi đã nói rồi, chỉ cần có duyên phận, hai người sẽ ở bên nhau, huống hồ, hai người không phải chỉ có duyên phận… Thối Đại Bằng, như vậy thật không giống cậu, trong công việc cậu luôn đi đầu, lần trước khách hàng từ Mĩ của chúng ta suýt bị công ty đối địch cướp mất, không phải vẫn bị cậu cướp về? Dùng tinh thần đó, kéo Tiểu Trình lại đi nào!”

“Tôi có a, nhưng Tiểu Trình thấy tôi như thấy mãnh thú, liền trốn… Tôi, tôi thật sự không có lòng tin…” Gãi đầu gãi tai, buồn rầu muốn chết.

Tô Hiểu Dị nghiêm túc nghĩ nghĩ, lại khó hiểu: “Tôi là người ngoài cuộc, tôi cảm thấy Tiểu Trình cũng rất để ý cậu a, cậu không tới, cậu ta cứ ngóng ra cửa, cậu tới, cậu ta lại khẩn trương muốn chết, rõ ràng là có tình cảm… Thế nào như lại …?”

“Thật sự?” Mắt Tần Đại Bằng lóe sáng: “Cậu ta thật sự như vậy?”


“Đúng vậy, cậu ngẫm lại, nếu thật sự chán ghét một người, sẽ cùng hắn… Ân, lăn sàng đan sao? Càng khỏi nói cậu ăn đậu hủ cậu ta so với ăn ta còn… Nếu không phải có ý với cậu, sao có thể khoan dung với hành vi sắc lang như thế?” Tô Hiểu Dị bắt đầu phân tích tâm lý.

“Cậu nói có lý… Nhưng cậu ta không nói, tên nhóc chết tiệt!” Đập bàn, khoé miệng Tần Đại Bằng bắt đầu mỉm cười.

“Đúng vậy, hai người cái gì cũng không nói… Ai, từ từ, cậu chưa nói với cậu ta cậu thích cậu ta, thực để ý, tình nhân gì gì đó?” Tô Hiểu Dị đột nhiên hỏi.

Tần Đại Bằng mặt đỏ đứng lên: “Này, này còn cần nói? Biểu hiện của tôi còn chưa đủ sao? Ban đầu tôi cũng không biết mình lại thích cậu ta đến vậy, lúc ngộ ra, chính mình cũng hù sợ…”

“Vậy nên cậu không nói cho Tiểu Trình chuyện trọng yếu ấy đúng hay không? Cậu ta giấu tâm sự xuống đáy lòng, tôi đã sớm nhắc nhở cậu, cậu còn không rõ, cậu ta ủy khuất đều nuốt vào bụng… Ai sẽ nguyện ý vì mối quan hệ mơ hồ mà đánh cuộc cả đời mình? Huống chi hai người đều là đàn ông, muốn ở bên nhau, còn phải có quyết tâm vượt qua trở ngại.”

“Tôi, tôi mỗi lần gặp mặt đều hôn cậu ta, không thương sao lại hôn, huống chi là hôn con trai? Xem, đến Tô Hiểu Dị cậu tôi còn chẳng nghĩ tới hôn môi…” Tần Đại Bằng nóng nảy, tay chân luống cuống, như muốn tỏ rõ quyết tâm với trời.

Tô Hiểu Dị cười ha ha: “Thừa nhận thương cậu ta a, ha ha, cậu cũng theo tôi biến thành GAY, hắc hắc, một nhà chúng ta đều là GAY, một nhà GAY!”

Vội đảo bịt miệng cậu, Tần Đại Bằng mắng: “Uy, muốn cho toàn bộ văn phòng biết tôi với cậu đoạt tự phải không?”

Tô Hiểu Dị rùng mình, nhanh chóng liếc bốn phía, may mắn, tất cả mọi người nóng lòng trở về, đều giống như ba ba vì con gái tối về muộn mà buồn rầu, không ai để ý hai gã độc thân bên này.

Yên tâm, Tô Hiểu Dị lại nhìn Tần Đại Bằng rầu rĩ, nghĩ nghĩ, nhẹ nói: “Đại Bằng, tôi cho cậu biết, có một số việc không thể không nói nga, giống tôi trước đây thích Đại Đồng ca, nhưng luôn băn khoăn anh ẩy là dị tính, kết quả cái gì cũng không dám nói không dám làm, Đại Đồng ca cũng vậy, cho là mình không phải người lý tưởng trong lòng tôi, kết quả hai người lãng phí thực nhiều thời gian…”


Nhớ tới lúc ấy mình đối với tình nhân cũ mất hết hy vọng, buột miệng nói ra tâm ý của mình, để Đại Đồng ca nghe được, nếu không hai người không biết cần tới năm nào tháng nào mới có hạnh phúc đây, hiện tại, lưỡng tình tương duyệt, mỹ mãn khoái hoạt, nhịn không được lại trộm cười.

Bên cạnh đưa qua khăn giấy.

“Tôi không khóc a!” Tô Hiểu Dị trừng Tần Đại Bằng.

“Nước miếng, thiết, mỗi lần nghĩ đến Đại Đồng ca, vẻ mặt lại dâm đãng như vậy, mấy cô nàng trong văn phòng thật không có mắt, nói loại người như cậu tựa như hoàng tử trong mộng, thật ngây thơ, mấy cô nếu biết suy nghĩ xấu xa trong đầu cậu, toàn bộ sẽ chạy lên chùa thắp đèn bình an.”

“Hừ, cậu quản được tôi? Còn không tự lo cho mình đi, tóm lại, có một số việc nhất định phải nói rõ ràng minh bạch, thích người ta trừ bỏ biểu hiện, nói cũng là không thể thiếu, phải biết rằng, nếu cậu cùng với một cô gái, làm động tác dư thừa, cô ta tự nhiên sẽ nhận định đó là biểu hiện của tình yêu, nhưng con trai thì không như vậy, tứ chi đụng chạm có thể là anh em, đùa giỡn, có khi thậm chí chỉ là đơn thuần phát tiết dục vọng…” Tô Hiểu Dị oa oa giảng giải.

Tần Đại Bằng rốt cuộc hiểu rõ, nghiêm mặt: “Cậu nói… Tiểu Trình đã rằng tôi dùng cậu ta thay thế phụ nữ mà…? Không phải, tôi làm sao có thể…”

Thấy sắp tan tầm, Tô Hiểu Dị thu dọn hồ sơ, còn thuận tiện đánh lên đầu tên đồng sự: “Nếu không phải, đi nói với cậu ta a, không nói cậu ta vĩnh viễn sẽ không biết, cứ coi như hai người không thể ở bên nhau, ít nhất cũng không phải vì cậu không biểu đạt tâm ý.”

Gãi gãi đầu, Tần Đại Bằng nói: “Hảo, nhưng, cậu ta vừa thấy tôi sẽ chạy…”

“Cậu ta chạy, cậu sẽ không truy a, uổng cậu còn thường khoe với tôi cậu là quán quân chạy cự ly ngắn, ngay cả đứa ngốc kia cũng đuổi không kịp, ăn phân đi!” Phép khích tướng.

Phép khích tướng không hổ là chiêu hữu hiệu nhất từ xưa tới nay, chỉ thấy Tần Đại Bằng tin tưởng tràn đầy, đứng dậy, hăng hái nói: “Hảo, tôi đi đây!”


Tô Hiểu Dị tiếp tục hạ chiêu mạnh hơn: “… Nhanh lên, hôm trước Tiểu Trình nói Đại Đồng ca ứng trước tiền lương, nói muốn mua quà cho… Ai? Được rồi, Tiểu Thiên xinh đẹp, còn hẹn ở nhà hàng cao cấp… Hì hì, ăn xong không biết có thuận tiện vào nhà nghỉ cao cấp hay không, tôi cũng không biết nha…”

Tần Đại Bằng nổi nóng, thiếu chút nữa liền tức sùi bọt mép, hắn ngay cả mặt bàn đều lười thu dọn, trưởng phòng còn chưa đứng lên, hắn đã muốn lao khỏi phòng làm việc, duệ khí kinh hồn, đủ có thể phá tan thiên quân vạn mã…

Thế nhưng lại bị người chặn lại.