Ái Thượng Đại Sư Huynh

Chương 4

Chúc Anh Kiệt ngồi nhìn các sư huynh đệ luyện chiêu với Lương Sơn Đức.

Mồ hôi hắn chảy dọc thao mang tai rớt xuống dưới, ướt hết cả áo. Bây giờ là mùa thu, trời cũng không quá nóng.

Chúc Anh Kiệt ngồi trong võ đường thậm chí còn thấy lạnh.

Cái tên kia, lòng ngực hắn thật sự rất ấm, dựa vào một cái liền bị nghiện, hắn y như cái lò sưởi.

Cậu muốn tới ôm tên kia một cái, nhưng như vậy không phải rất kỳ sao?

Chúc Anh Kiệt đang ngồi nghĩ về lòng ngực ấm áp của Lương Sơn Đức thì hắn đi tới.

“Tiểu tử, sao lại trông mệt như vậy?”

Chúc Anh Kiệt nhích lại gần Lương Sơn Đức.

Ân, không thể nằm trong lòng ngực hắn thì ngồi gần hắn cũng cảm thấy ấm.

“Trời rất lạnh. Trời lạnh nên tôi không muốn hoạt động.”

“Lạnh? Phải hoạt động một chút chứ, cậu thật sự là lạnh đến như vậy sao?”


Lương Sơn Đức không tin bèn nắm tay cậu xem thử.

“Đúng là rất lạnh. Tôi chưa thấy ai như cậu, đến đây, tôi làm ấm cho cậu.”

Nói xong liền đem Chúc Anh Kiệt đặt trước ngực mình, chỗ đó chắc cũng rất ấm.

“Bây giờ mới là mùa thu, cậu sao lại giống mùa đông như thế?”

“Mùa đông? Có thể ở nhà không, nơi này đến khi nào mới có hệ thống sưởi a? Thật sự là rất lạnh!”

“Ít nhất là cũng phải tháng sau, cậu chịu được không? Đứng lên vận động một chút, tôi với cậu luyện chiêu.”

Lương Sơn Đức dự định cùng cậu luyện tập một chút, nói xong liền kéo cậu ra khởi động.

Chúc Anh Kiệt thật không có tâm trạng để vận động, đứng một chỗ mà không thèm động đậy.

Chúc Anh Kiệt đang suy nghĩ đến việc mượn ngực hắn dựa vào một chút, thật sự không muốn vận động.

Đi tới chỗ nào ngồi cho ấm một chút, đứng lên còn lạnh hơn.

“Ui da.”

Chúc Anh Kiệt không hề phòng vệ liền bị Lương Sơn Đức đánh ngã.

“Đứng lên, không nên như thế chứ. Trẻ con cũng không như vậy.”

Lương Sơn Đức đưa tay ra kéo cậu đứng dậy.

Chúc Anh Kiệt tự nhiên cảm thấy đau dưới chân. Giận dữ ngước mắt lên nhìn Lương Sơn Đức.

“Chân tôi bị trật rồi, tôi với anh có thù oán gì sao? Sao lại dùng sức mạnh như vậy?”

“Không thể nào, tôi còn không thèm dùng lực nữa đấy.”

Lương Sơn Đức ngồi xổm xuống kéo ống quần Chúc Anh Kiệt lên nhìn nhìn.

Ân!


Sưng đỏ lên, xem ra là trật chân thật!

“Đúng là trật chân. Đến nhà tôi, tôi xoa bóp cho cậu. Đến đây.”

Hắn quay lưng lại phía cậu.

“Lên, tôi cõng cậu.”

Chúc Anh Kiệt nằm úp trên lưng Lương Sơn Đức.

Ân! Thật là ấm a.

Thật ra thì bị trật chân cũng không phải chuyện xui xẻo gì, ít nhất là không phải ở trong cái võ đường lạnh lẽo này, lại còn có thể dựa vào thân nhiệt ấm áp của Lương Sơn Đức.

Nơi này quả thật rất ấm áp, ôm sát một chút lại càng ấm áp hơn.

“A a a a! Đừng làm nữa, đừng làm nữa, đau quá! A a a a!”

Tuyệt đối không được hiểu lầm, Lương Sơn Đức là đang xoa bóp cho Chúc Anh Kiệt, nhưng cái tiếng kêu đó ~~~~.

“Tiểu tử, cậu có cần phải kêu to thế không, là nam nhân phải biết nhẫn nhịn một chút.”

“Đau quá a! Anh không thể nhẹ tay một chút sao? Anh cho là ai cũng giống anh sao, da dày thịt béo, chân của tôi! A!”

“Cậu có phải là nam nhân không? Cứ y như con gái.”

“Anh!”


Chúc Anh Kiệt ghét nhất là việc người ta nói cậu giống con gái, lần này cậu thật sự rất muốn phát hỏa.

“A Đức, con không được nói như vậy! Làm người ta bị thương mà còn nói như vậy sao? Tiểu Kiệt a, không cần để ý đến nó! A Đức nhà bác rất lỗ mãng. Hôm nay, con ở lại nhà bác nhé. Đợi ngày mai rượu thuốc ngấm rồi sẽ khỏi a.”

Lương Sơn Đức ngượng ngùng nhìn mẹ.

Chúc Anh Kiệt lấy điện thoại ra gọi về nhà, nói hôm nay sẽ ở lại nhà bạn.

Nhà không được rộng vì vậy Chúc Anh Kiệt phải cùng tên đáng ghét kia ngủ một giường.

“Này! Anh ngủ như thế nào? Tôi nói trước là khi ngủ tôi rất hay quẫy đạp.”

“Biết rồi, tôi ngủ ở góc giường. Còn lại là cho cậu.”

Lương Sơn Đức nghĩ chia giường thành 3 phần, cho Chúc Anh Kiệt 2 phần thì sẽ không có chuyện gì. Nhưng chuyện gì tới cũng sẽ tới~~~.

Chúc Anh Kiệt buổi tối đạp mền rớt xuống đất, nằm mò mò tìm mà không thấy, liền hướng tới lòng ngực hắn mà dựa vào. Hắn nghĩ tên tiểu tử kia chắc sợ lạnh nên mới dựa vào.

Nhưng đến nửa đêm, mền của Lương Sơn Đức cũng bị đạp xuống đất.

Hắn ngồi dậy, cố gắng nhặt mền nhưng không được, thật phiền phức. Giận dỗi kéo Chúc Anh Kiệt vào lòng, ôm thật chặt, làm cho cậu không động đậy được. Cuối cùng là có ngủ được hay không?