Chúc Anh Kiệt vì gần đây không có việc gì làm nên luôn là người đến võ đường sớm nhất.
Các sư huynh đệ đã số sau khi tan học mới đến, thời gian luôn có quy luật, nhưng đại sư huynh lại không như vậy, không phải là đến sớm mà là đến rất trễ, có đôi khi đang luyện tập, hắn nói rồi bỏ đi.
Liên tiếp trong vài ngày, Chúc Anh Kiệt nghe được thông tin đại sư huynh đi làm công nhân bốc vác ở bến tàu, có hàng lập tức sẽ đi, thời gian rất linh hoạt.
Có một ngày, trời đã khuya, sư huynh đệ đều đi về, Chúc Anh Kiệt nghĩ sẽ đợi mọi người về hết rồi sẽ lái chiếc BMWs của cậu về nhà, nhưng mà đợi trong chốc lát vẫn thấy đại sư huynh còn ngồi trên sàn phòng tập.
“Đại sư huynh, anh không về sao?”
“Tôi còn có việc, cậu về trước đi.”
Nghe người kia thất thiểu nói, Chúc Anh Kiệt liền cảm thấy hắn có vấn đề.
“Đại sư huynh, anh vẫn khỏe chứ?”
Nói xong Chúc Anh Kiệt liền ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Tiểu tử, cậu có bận gì không? Tâm tình tôi thật sự không tốt, cậu cùng tôi ăn khuya đi.”
Chúc Anh Kiệt bị Lương Sơn Đức lôi đến cửa hàng.
Lương Sơn Đức chỉ cần bia cùng một ít đồ ăn chay, Chúc Anh Kiệt nhìn thấy mấy thứ này chả có gì đáng ăn.
“Đại sư huynh, sao lại không mua thịt? Tôi không thích ăn rau.”
“Này, tiểu tử, là tôi mời cậu mà cậu còn đòi hỏi sao? Tôi thất nghiệp, lấy đâu ra tiền mà mua tiền thịt cho cậu, muốn bị đánh phải không?”
“A? Đại sư huynh, anh vì chuyện này mà không vui sao?”
“Ân! Đúng vậy! Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghĩ đến việc ngày mai phải đi tìm việc làm thì thấy hài lòng không muốn đứng dậy.”
“Như vậy đi, tôi đi mua đồ cho anh, chờ tôi một lát.”
Hắn nhìn thấy bàn đầy thịt nướng đã cuộn sẵn, đã lâu không thấy những thứ như vậy, Lương Sơn Đức khẽ chau mày.
“Tiểu tử, cậu tìm được việc rồi sao? Cậu thật gan dạ khi mua những thứ này.”
“Hì hì, không, là baba của tôi nuôi dưỡng tôi.”
Đúng vậy, cậu không làm việc cũng có tiền dùng, không phải lo lắng gì cả.
“Tôi không được tốt số như cậu, tôi còn phải chăm sóc mẹ, công việc thật khó tìm a! Về nhà không biết phải nói với mẹ như thế nào đây.”
Công việc vất vả, giờ giấc không ổn định, cớ gì phải luyến tiếc chứ?
“Thật là… Giờ không có việc làm thì phải buộc bụng mà sống.”
“Như vậy đi, anh nói cho tôi biết việc anh có khả năng làm là gì, tôi sẽ tìm giúp anh.”
“Tốt nhất là việc cần tới sức khỏe, ví dụ như bảo vệ, dọn dẹp đồ đạc linh tinh, chỉ cần mỗi tháng có thu nhập ổn định là đủ rồi.”
Chúc Anh Kiệt thấy yêu cầu không cao, cái này rất dễ, đến chỗ bộ phận nhân sự hỏi một chút thế nào cũng được.
Sáng hôm sau, Chúc Anh Kiệt đến công ty, liền tìm quản lý bộ phận nhân sự, khiến cho quản lý một phen xanh mặt.
“Tôi có bạn, muốn tìm việc trong bộ phận bảo an, công ty chúng ta có thiếu người không?”
“Có có.”
Quản lý nghĩ thầm, đây chính là chủ tịch tương lai, không thể đặc tội. Cho dù bây giờ không thiếu người cũng phải nói có.
“Vậy buổi chiều tôi sẽ dẫn anh ấy tới. Tên anh ấy là Lương Sơn Đức, anh nhớ vậy là được rồi.”
Giải quyết xong vấn đề, Chúc Anh Kiệt vui vẻ đi tìm Lương Sơn Đức.
Lương Sơn Đức không nghĩ là mình có thể dễ dàng trùng tuyển như vậy.
Mãi cho đến khi đứng trước công ty, Lương Sơn Đức nghĩ mình chắc đang nằm mơ, lại còn trúng tuyển tổ trưởng đội bảo an, chuyện hôm nay quả thật đáng kinh ngạc, nhưng mà mặc kệ nó như thế nào vì dù sao mình cũng đã có việc làm. Cái tên tiểu tử kia quả là đã ban cho hắn một đại ân.
Chúc Anh Kiệt sợ gặp phải người quen nên không dám đi lên mà đứng ở dưới lầu chờ. Đến khi Lương Sơn Đức đi ra liền vui vẻ chạy đến hỏi.
“Đại sư huynh! Thế nào, hắn cho anh làm việc gì vậy?”
“Tổ trưởng đội bảo an, tiểu tử, cảm ơn cậu rất nhiều. Có điều, người kia nói chuyện rất kỳ lạ, không biết vì sao liền cho tôi trúng tuyển ngay lập tức lại còn là vị trí tổ trưởng, có nhiều chuyện mà tôi không thể hiểu nỗi. Hồi trước khi đi xin làm bảo vệ, phải mất một thời gian tuyển chọn mới được nhận, đâu có đồng ý dễ dàng như ở đây. Đúng rồi, nơi này tốt như vậy, sao cậu không vào? Không phải là có chuyện gì giấu tôi đó chứ?”
“Không! Anh biết đó, một là có bằng cấp tốt, hai là có thể lực. Tôi không giống anh, cái gì cũng không có. Tôi đến xin việc, người ta không nhận tôi, mau đi khỏi chỗ này đi.”
Lương Sơn Đức bị lôi đi nhưng vẫn thấy rất kỳ lạ.
“Này, cậu không thấy rất kỳ lạ sao?”
“Kỳ lạ? Nói không chừng người kia thấy anh vừa ý nên nhận luôn.”
“Này! Cậu đừng làm tôi sợ chứ, người tôi trông cứ như bộ xương khô, nhìn rất đáng sợ. Nếu mà muốn tuyển người ưa nhìn thì phải tuyển cậu mới đúng. Môi hồng răng trắng, thắt lưng tinh tế, da mềm mịn, vuốt cũng rất thoải mái.”
“Đại sư huynh! Anh thật đáng ghét! Xem tôi dùng chiêu liên hoàn đá đây. Đá đá~~~.”
Nói xong Chúc Anh Kiệt liền giơ chân lên đá.
Lương Sơn Đức một phát đã vác cậu đặt trên vai.
“Tôi xem cậu đá như thế nào! Đã lớn như vậy mà tính tình y như trẻ con.”
“Anh mau thả tôi xuống.”
“Không thả! Thả cậu xuống cho cậu đá tôi sao? Tôi đâu có ngốc như vậy. Hôm nay, tôi mời cậu, cậu muốn ăn gì? Nói nhanh lên, còn không tôi đổi ý.”
“Tôi muốn uống bia, ăn thịt nướng, không thích ăn đồ chay.”
“Kiêng ăn một chút đi tiểu quỷ.”
Lương Sơn Đức cứ vác Chúc Anh Kiệt trên vai mà đi đến cửa hàng.
Chúc Anh Kiệt nằm trên vai Lương Sơn Đức đột nhiên thấy lòng mình ấm áp hẳn lên, hắn cho cậu một cảm giác rất an toàn.