Ai Rồi Cũng Khác

Chương 04

Chúng ta đều lớn lên

Đừng lo tất cả chúng ta đều phải lớn lên.

Có những vấp ngã rồi đứng dậy.

Trầy xước đôi chút sẽ khiến ta mạnh mẽ.

Chẳng ai đi đến cuối đường mà không một lần rơi nước mắt.

Đừng lo tất cả mọi thứ đều sẽ có quả báo.

Hãy cứ sống cuộc đời mình hạnh phúc.

Đừng thù hận và hờn ghen quá nhiều.

Thất bại của người khác không phải là thành công của mình.

Đừng lo tất cả nhân loại đều có một người để chờ đợi.

Đôi khi người ấy đến rất trễ, làm chúng ta lóng ngóng cả một quãng đường xa.

Nhưng cứ tin vào câu chuyện cổ tích.

Tất cả nhân loại đều xứng đáng hạnh phúc.

Một ngày tồi tệ không cả nghĩa là cả cuộc đời u tối. Hãy nhắm mắt lại để được thấy bình minh lần nữa.

Em phải đi về đâu?

Và nếu tình yêu không dừng lại ở hai người cùng một lúc thì sẽ buồn lắm phải không anh?

Buồn khi phải đứng sau những vui buồn sướng khổ của cuộc đời anh.

Yêu một người không yêu mình là nỗi đau dai dẳng và buồn bã nhất mà em quyết định mang về cho mình.

Em thấy anh trong cả những tiếc nuối nấc thành tiếng khi tuổi trẻ cứ thế trôi qua.

Em níu anh lại dù cả thế giới dường như đã lắc đầu chào thua tình yêu em dành cho anh.

Em yêu anh không lấy một gợn đắn đo, chỉ mong anh không bước quá xa em.

Và nếu ngày mai, anh bước đến yêu một người khác...

Hãy nói cho em biết em phải đi về đâu?

Yêu một người

Yêu một người là khi tự dưng thấy người ta bệnh lại muốn mang hết cái bệnh đó vào người thay thế. Hay ít nhất có thể chia đôi để san sẻ.

Yêu một người là khi ta bỏ đi bớt tự tôn nơi suy nghĩ, chỉ cần cảm giác yên bình nơi một người.

Yêu một người là khi nụ cười của ai đó có quyền năng khiến ta sống sót mãnh liệt qua cả một ngày dài vô vọng.

Yêu một người là khi ta không quan tâm đến những lời bàn ra tán vào của thiên hạ. Chỉ cần người ta vui là tim ta đã rộn ràng không ngừng.

Yêu một người là khi ta từ bỏ những điều ích kỷ của bản thân mà mong người kia được hạnh phúc.

Yêu một người ai chẳng muốn nói ra, ai chẳng muốn được đáp lại vì nhân loại đến cuối cùng sẽ cần rất nhiều yêu thương để tồn tại.

Nếu nói ra rồi mất nhau mãi mãi, ta có đủ can đảm không?

Hà Nội - người yêu cũ

Nếu Sài Gòn là gã nhân tình sành điệu, tinh tế và đầy màu sắc thì chắc hẳn Hà Nội là người yêu cũ của một thời trẻ dại, ngây ngô và trong sáng nơi tôi.

Cảm giác khi tôi nghĩ về Hà Nội có chút gì đó nhẹ nhàng và xen phần mắc cỡ. Nhìn thấy nhà thờ lớn, nhìn thấy những ngõ nhỏ, nhìn thấy nụ cười Hà Nội lòng tôi rộn ràng thứ cảm xúc khó nói ra nhưng lại như muốn vỡ tung lồng ngực.

Quê tôi là ở Hà Nội.

Nhưng tôi sinh ra ở Sài Gòn.

Cả gia đình tôi nói tiếng Bắc, chỉ mình tôi trơ trọi nói tiếng Nam.

Tôi thích ăn tất cả các món nhà tôi nấu theo kiểu Bắc chỉ duy nhất tương ớt Bắc là tôi không ăn được.

Người ta bảo tôi là: “Người Hà Nội sống ở Sài Gòn.” Nghe cũng hay chứ bộ, tôi cũng thích như thế.

Vì coi Hà Nội như người yêu cũ mà anh người yêu này lại ít khi làm phiền, nên tôi không dám làm gì nhiều, tôi chỉ cảm nhận anh ấy vẫn luôn theo dõi tôi và nếu tôi quay về anh ấy vẫn ân cần yêu thương như một người bạn cũ để lòng tôi không áy náy.

Hà Nội trong lòng tôi đẹp ở mọi khía cạnh. Cái xấu nhất cũng sẽ được tim tôi tô vẽ lại.

Nói gì nói, người yêu cũ mà... Ít khi nhắc tới nhưng lòng chưa từng lãng quên.

Hẹn Hà Nội tháng mười.