Ai Rồi Cũng Khác

Chương 03

Cà phê và rượu vang

Anh rất thích cà phê.

Ngay từ buổi đầu gặp gỡ đến ngày cuối cùng chia tay, trên bàn luôn là một tách cà phê.

Em đã quen với cái việc anh uống cà phê dù là anh đang vui hay khi anh giận dữ, mọi cuốn trôi trong câu chuyện tình của hai đứa đều có tách cà phê.

Hôm nay chúng ta gặp lại sau rất nhiều thăng trầm của thời gian, em ngồi đối diện anh, mọi thứ trong đôi mắt ấy sáng tựa gương soi vào hiện tại. Anh gọi một li rượu vang đỏ, rồi chậm rãi nhìn em. Chúng ta đã chẳng nói gì.

Em nhìn anh.

Anh nhìn em.

Nắng chiều tắt, chúng ta đứng dậy, em bước ra khỏi cửa, anh đi sau bất chợt kéo em vào lòng. Tim em như ngừng đập.

Anh thở hắt rồi hỏi: “Em có hạnh phúc không em?”

Em cố nín thở nói như lạc giọng: “Có, em hạnh phúc.”

“Anh biết rồi, anh xin lỗi.” Anh buông vai em rồi khẽ cười.

Ước gì anh biết em đã rất nhớ tách cà phê, cùng chàng trai có nụ cười của nắng hôm nào biết bao. Em thực sự chỉ hạnh phúc khi gần bên anh ấy.

Em yêu anh

Em yêu anh.

Yêu từ những điều nhỏ bé đến những điều to lớn.

Yêu những ngày nắng bên anh và cả những ngày mưa xa anh.

Yêu hôm qua, yêu hôm nay, yêu cả ngày mai.

Yêu trong từng câu nói, từng nụ cười, từng cái vuốt tóc, những lần dựa đầu mệt nhoài.

Yêu hết cả những tháng ngày chờ đợi cuối con đường vắng dù anh có ghé qua hay không.

Em yêu anh, điều đó đã được viết trong từng trang sách của em. Ngoài kia họ có nói gì đi nữa, em vẫn không thể ngừng yêu anh.

Hãy hứa vẫn sẽ thương em

Nếu không thể thức dậy bên nhau hãy hứa là anh sẽ mở lớn cửa sổ và hít thở thật sâu một ngày mới.

Nếu không thể bước đi cùng nhau hãy hứa là sẽ sống thật mạnh mẽ vì ước mơ anh đã chọn.

Nếu không thể trải qua mùa hè cùng nhau hãy hứa là anh sẽ mỉm cười thật nhiều khi nhớ về em.

Nếu không thể ôm lấy nhau hãy hứa anh sẽ không được cảm thấy cô độc, vẫn phải vững vàng lên nhé.

Nếu không thể ăn tối cùng nhau hãy hứa anh sẽ ăn thật ngon để luôn mạnh khỏe.

Và nếu cuộc đời chẳng mỉm cười cho tình yêu chúng ta hãy hứa rằng anh vẫn sẽ thương em có được không?

Ai cũng có một mùa hè

Càng đi xa em càng nhớ anh.

Nhớ phát điên lên được.

Mùa hè năm ấy, chúng ta cứ thế chân trần bước bên nhau, rong ruổi qua nhiều nơi, làm thật nhiều thứ cùng nhau.

Anh đã hát vào tai em vì chẳng muốn ai nghe thấy ngoài em.

Cõng em trên lưng rồi bảo rằng anh là người đàn ông may mắn nhất thế gian này.

Đêm về em áp má vào lưng anh thế là bình yên đi ngủ.

Vào mùa hè chẳng ai trong chúng ta đeo đồng hồ cả bởi vì ngày hay đêm có gì là quan trọng, có anh, có em, có cả mùa hè rực nắng.

Em yêu anh bằng tất cả những ngây thơ, vụng dại.

Em yêu anh từ những điều giản dị, ngốc nghếch của chúng ta.

Em yêu anh có mùa hè làm chứng.

Và rồi sau mùa hè năm ấy, anh không trở lại, em đã chờ đợi rất lâu, em không rõ giữa chúng ta là gì vào mùa xuân, có nghĩ về nhau vào mùa thu không hay đợi chờ ai vào mùa đông?

Chỉ biết em nhớ anh phát điên vào mùa hè... Cái mùa chẳng bao giờ trở lại trong lòng em nếu thiếu anh.