Ác Quỷ Nam Kinh

Chương 6

Hai nữ tiếp viên sống ở cánh trái ngôi nhà, hai nàng baba yaga, là một cặp chị em sinh đôi đến từ Vladivostock, Svetlana và Irina. Jason dẫn tôi tới gặp họ vào cuối buổi chiều khi cả hai đang ở trong phòng của Irina chuẩn bị đi làm. Cả hai đều đi tất dài màu đen và mặc áo lót hiệu Spandex, giống nhau như hai giọt nước, cao lớn như phu khuân vác, cánh tay lực lưỡng và chân cuồn cuộn cơ bắp. Nhìn họ giống như cả ngày phơi nắng ngoài đường, và hai chị em đều có mái tóc uốn dài chấm vai. Điều khác biệt duy nhất giữa hai người là tóc của Irina màu vàng còn Svetlana thì màu đen. Tôi nhìn thấy một chai thuốc nhuộm tóc hiệu Naple Black trong một cái hộp màu hồng cũ kỹ để trên giá bếp.

Họ để tôi ngồi trên một chiếc ghế đẩu, trước mặt là một cái bàn trang điểm nhỏ và bắt đầu tra khảo tôi.

“Cô biết Jason à? Người quen cũ?”

“Không, tôi vừa gặp anh ta sáng nay.”

Sáng nay á?”

“Trong công viên.”

Hai cô gái trao đổi một cái nhìn. “Ái chà, anh ta hành động nhanh thật đấy!” Svetlana nói và nháy mắt với tôi.

Họ mời tôi một điếu thuốc. Tôi thích hút thuốc, và chính cô bạn trong bệnh viện đã dạy tôi hút thuốc lá. Nó khiến tôi có cảm giác là người lớn nhưng tôi không bao giờ có đủ tiền để duy trì sở thích này. Tôi nhìn bao thuốc lá nằm gọn trong bàn tay với những móng tay sơn đỏ chót của Irina và nói: “Tôi không có tiền để trả cho cô đâu!”

Irina nheo mắt và bĩu môi như thể đang hôn không khí. “Không sao, cầm lấy.” Irina nói và lại chìa bao thuốc ra.

Tôi lấy một điếu thuốc và cả ba chúng tôi vừa hút thuốc vừa quan sát nhau. Nếu Svetlana và Irina không nhuộm tóc khác màu thì gần như không thể nào phân biệt được ai với ai. Cả hai đều toát lên một vẻ tự tin giống như một số cô gái mà tôi biết ở trường đại học. Trong mắt họ, tôi hẳn là một cái gì đó kỳ quặc, giống như một đống quần áo bẩn đặt trên ghế của họ.

“Cô định làm việc ở hộp đêm à?”

“Không, họ sẽ chẳng nhận tôi đâu!”

Svetlana tặc lưỡi.

“Đừng có ngốc, công việc dễ ợt, dễ như ăn kẹo.”

“Thế phải ngủ với khách hàng à?”

“Không.” Cả hai cùng bật cười. “Không tình dục. Nếu cô muốn thì mời cô ra ngoài làm. Mama-san không thích chuyện đó.”

“Thế thì các cô làm gì?”

“Làm gì á? Chẳng làm gì cả. Chỉ nói chuyện với khách hàng, châm thuốc cho ông ta. Tâng bốc ông ta. Bỏ đá vào những thứ đồ uống chết tiệt của ông ta.”

“Thế các cô nói chuyện gì với họ?”

Họ nhìn nhau rồi nhún vai. “Chỉ nói những gì làm họ vui, làm họ thích cô, làm họ cười. Mà họ sẽ thích cô thôi vì cô là người Anh.”

Tôi chợt liếc nhìn xuống chiếc váy đen dày mà tôi đang mặc. Đó là một chiếc váy cũ và người chủ trước của nó hẳn không có liên quan gì đến cuộc chiến tranh ở Triều Tiên. Còn chiếc sơ mi màu đen cài khuy đằng trước, tôi mua với giá năm mươi bảng ở một cửa hàng Oxfam trên Harrow Road. Đôi tất chân của tôi thì dày và cũ xỉn.

“Này.”

Tôi ngước nhìn. Svetlana đang giơ ra trước mặt tôi một chiếc túi trang điểm màu vàng. “Gì cơ?”

“Trang điểm đi, chúng ta phải đi trong vòng hai mươi phút nữa.”

Hai chị em sinh đôi này rõ ràng là có nghệ thuật duy trì hai cuộc đối thoại cùng một lúc. Áp điện thoại lên tai, miệng phì phèo điếu thuốc, họ trò chuyện liên hồi với các khách hàng của mình. “Tối nay ông sẽ đến chứ? Em sẽ rất sabishi nếu vắng ông.” Họ vừa nói vừa kẻ lông mày, dán lông mi, mặc những chiếc quần bó màu trắng bóng lộn và xỏ chân vào những đôi giày cao ngất ngưởng. Tôi im lặng quan sát họ. Svetlana cho rằng tôi nên mặc cái gì đó màu vàng để trông tươi vui hơn. Cô đứng hồi lâu trước gương với độc một chiếc áo nịt ngực, tay giơ lên quá đầu, kiểm tra hai bên nách đã cạo sạch chưa.

“Cô trông phải sành điệu một chút. Muốn mượn thắt lưng của tôi không? Nó màu vàng, vàng với đen rất hợp đấy.”

“Tôi sẽ trông giống như một con ngố.”

“Thế thì màu bạc vậy,” Irina nói. Tôi cố không nhìn về phía cô. Cô đã cởi chiếc áo lót ra và đang đứng ngực trần cạnh cửa sổ, dùng tay và răng bóc cuộn băng dính Sellotape. “Cô mặc toàn màu đen, trông cứ như quả phụ.”

“Tôi luôn mặc màu đen.”

“Thế cô đang để tang ai à?”

“Không,” tôi bình tĩnh nói. “Đừng có ngớ ngẩn, tôi mà để tang ai chứ?”

Cô quan sát tôi một lúc. “Thôi được, nếu cô thích thế,” cô nói. “Nhưng nếu mặc thế đi đến câu lạc bộ chắc cô sẽ làm đàn ông ở đó phát khóc mất thôi.” Miệng ngậm một đầu băng dính, Irina dùng hai tay nâng hai bầu ngực lên và ép chúng sát lại với nhau hết mức rồi chăng băng dính từ sườn trái sang phải nhiều lần, ngay dưới ngực để giữ chúng lại. Xong xuôi, cô mặc một chiếc áo sơ mi trễ vai rồi đứng trước gương kiểm tra lại công trình của mình. Tôi cắn móng tay và chỉ muốn xin thêm một điếu thuốc nữa nhưng không dám.

Svetlana cũng vừa trang điểm xong, viền môi đỏ sẫm. Cô đang quỳ gối lục tìm gì đó trong một ngăn kéo, lát sau lôi ra ra một cái kẹp ghim. “Lại đây,” cô ra hiệu cho tôi tới gần. “Lại đây nào.”

“Không.”

“Không gì, lại đây.” Cô tự lê đầu gối về phía tôi, tay vung vẩy cái kẹp ghim. Cô túm lấy gấu váy của tôi gấp nó lên và dùng kẹp ghim kẹp nó lại.

“Đừng, đừng làm thế,” tôi nói, cố đẩy tay cô ra.

“Cô làm sao thế? Chân cô rất gợi cảm, phải phô ra chứ. Giờ thì đứng yên cho tôi nhờ.”

Xin đừng mà!

“Thế cô có muốn đi làm không?”

Tôi lấy hai tay che mặt và hít một hơi thật sâu khi Svetlana di chuyển xung quanh và dùng ghim nâng gấu váy của tôi lên cao. Tôi có thể cảm thấy đầu gối của tôi đã hở ra ngoài. Tôi cố gắng tưởng tượng chân tôi sẽ phô bày như thế nào, cố gắng hình dung ra mọi người sẽ nghĩ gì khi họ nhìn thấy tôi. “Ôi, không...”

“Suỵt,” Svetlana đặt một tay lên vai tôi. “Im nào để chúng tôi làm việc.”

Tôi nhắm mắt lại trong khi Irina cố gắng vẽ viền môi cho tôi. “Không, không...” Tôi lại nhảy dựng lên khiến Irina phải lùi lại một bước vẻ ngạc nhiên. “Thế cô không muốn trông gợi cảm một chút à?” Tôi chộp lấy một tờ giấy và chùi đống son môi ra khỏi miệng. Cả người tôi run lên. “Trông tôi thật kỳ quặc. Trông tôi đúng là kỳ quặc.”

“Toàn các ông già người Nhật ấy mà. Các ông già mắt lé. Họ sẽ không đụng vào người cô đâu.”

“Các cô không hiểu đâu.”

“Chúng tôi không hiểu?” Svetlana nhướn mày. “Này Irina, chúng mình không hiểu đấy.”

“Tôi nói thật đấy, các cô thực sự không hiểu nổi chuyện này đâu,” tôi nói.

Bạn không cần phải hiểu biết về tình dục thì mới có ham muốn làm chuyện đó. Giống như lũ ong và lũ chim. Tôi là một sự kết hợp tồi tệ nhất mà bạn có thể hình dung được, một người không có kinh nghiệm gì về thực tế nhưng lại rất ham khám phá những điều mới lạ. Có lẽ đó là lý do tại sao tôi luôn gặp rắc rối.

Trước hết, các bác sĩ luôn muốn tôi nói rằng tôi bị cưỡng hiếp. Nếu không phải là một vụ cưỡng hiếp thì tại sao một cô gái mười ba tuổi lại để năm cậu thiếu niên thay nhau làm điều đó? Dĩ nhiên trừ phi cô ta bị điên. Tôi nghe họ nói với một chút ngạc nhiên. Tại sao người ta lại cứ tập trung vào tình tiết đó? Đó là việc làm sai ư? Có lẽ tôi đã tránh được mọi rắc rối nếu tôi cứ đồng ý ngay với họ từ đầu là tôi bị cưỡng hiếp. Nếu thế có thể họ sẽ không nhắc đi nhắc lại hết lần này đến lần khác rằng hành vi tình dục khác thường của tôi chính là bằng chứng hết sức rõ ràng chứng tỏ tôi bị điên. Nhưng đó là nói dối. Chính tôi đã để họ làm chuyện đó. Chính tôi muốn chuyện đó xảy ra, có lẽ còn hơn cả các cậu thiếu niên kia. Chính tôi đã chào đón họ trong chiếc xe tải đó, bên đường làng.

Đó là một buổi tối mùa hè đầy sương khi bầu trời đêm vẫn xanh ngăn ngắt ở phía Tây khiến người ta liên tưởng đến những điệu nhảy tự do của những kẻ tà giáo khi mặt trời vừa khuất bóng. Không gian tràn ngập mùi cỏ non và mùi gió mới, xa xa là tiếng xe cộ đi lại rì rầm. Khi chiếc xe dừng lại, tôi nhìn xuống thung lũng trước mặt và thấy những vết ố màu trắng chập chờn trên di tích Stonehenge.

Ở phía sau thùng xe có một chiếc chăn bằng vải len kẻ ô dậy mùi hạt giống và mùi dầu mỡ. Tôi cởi quần áo, nằm lên trên chiếc chăn đó, hai chân dạng ra, trắng bóc, ngay cả giữa mùa hè. Từng người một thay phiên nhau tới với tôi khiến chiếc xe tải cứ rung lên bần bật trên những trục xe cũ gỉ. Chỉ có cậu con trai thứ tư, cậu chàng tóc hung có khuôn mặt đáng yêu, bắt đầu đến tuổi mọc râu, là có hỏi han tôi một chút. Cậu đóng cánh cửa xe lại sau lưng để những người khác đang ngồi hút thuốc trên vệ đường không nhìn thấy chúng tôi.

“Xin chào,” cậu nói.

Tôi đặt tay lên đầu gối và dạng chân ra. Cậu ta vẫn không tiến đến. Cậu ta quỳ trước mặt tôi, nhìn vào giữa hai chân tôi với một nét mặt kỳ lạ, không được thoải mái cho lắm.

“Cậu biết là cậu không phải làm thế, đúng không nào? Cậu biết rằng không ai ép buộc cậu cả?”

Tôi im lặng một chút rồi nhìn cậu ta với một vẻ hơi ngỡ ngàng rồi trả lời. “Tôi biết.”

“Và cậu vẫn muốn tiếp tục?”

“Dĩ nhiên rồi, tại sao không chứ?” Tôi nói và chìa tay ra cho cậu.

“Thế không có ai nói với mày là phải dùng các biện pháp bảo vệ à?” Bà y tá không ưa tôi nói và bảo rằng những bệnh như giang mai, bệnh hoa liễu, bệnh lậu, lây lan khắp thế giới là do những loại người kinh tởm và không biết kiềm chế như tôi. “Mày đừng có nói với tao rằng, không một đứa nào trong năm thằng đấy nhắc gì đến chuyện dùng các biện pháp phòng tránh nhé!” Tôi nằm im trên giường, mắt nhắm nghiền. Tôi sẽ không nói cho bà ta biết sự thật, rằng tôi thực sự không biết biện pháp phòng tránh là cái gì, rằng tôi không biết chuyện đó là sai, rằng mẹ tôi thà chết chứ không bao giờ nói với tôi về những chuyện như thế. Tôi không muốn bà ta nhại đi nhại lại về sự thiếu hiểu biết của tôi. “Thế về phần mày nữa, cũng chả tìm cách ngăn cản chúng lại.” Bà ta liếm môi, rồi trong bóng tối vang lên một âm thanh giống như tiếng chân đập vào nhau. “Nếu mày muốn biết tao nghĩ gì về chuyện này thì tao nói cho mày biết, mày là đứa bệnh hoạn nhất mà tao từng biết.”

Các bác sĩ thì nói đó là vấn đề về sự kiểm soát. Tất cả chúng ta đều có những ham muốn bất chợt, những xúc cảm mạnh mẽ. Nó làm cho chúng ta thành con người. Chìa khóa của cuộc sống hạnh phúc và cân bằng là phải học cách kiểm soát chúng.

Nhưng dĩ nhiên, vào thời điểm đó, tôi chẳng thể làm gì để đưa mọi chuyện vào khuôn khổ. Bạn không thể cải thiện một điều gì nếu không có sự tập luyện, và chỉ cần bạn nhìn vào bệnh án của tôi, hay nhìn tôi khỏa thân, là bạn có thể biết được đối với tôi, sẽ không có một đời sống tình dục phong phú trong tương lai.