Ác Quỷ Nam Kinh

Chương 23

Tôi không tài nào ngủ được. Bức ảnh trong tập tài liệu của Sử Trùng Minh ám ảnh tôi, làm tôi trằn trọc suốt đêm, khiến tôi tự hỏi tôi sẽ sẵn sàng tiến xa tới đâu để thỏa mãn ông. Và nếu không phải “việc tô điểm tội ác” của mụ Y Tá thì lại đến lượt những ý nghĩ về Jason quấy rầy tôi, khiến cả người tôi có cảm giác như bị điện giật, không tài nào ngủ yên được. Thỉnh thoảng, vào những lúc anh ta tình cờ xuất hiện ở những nơi tôi ít chờ đợi nhất, như trong hành lang bên ngoài phòng tôi hay ở quầy bar khi tôi đến lấy cốc sạch, lặng lẽ quan sát tôi bằng đôi mắt điềm tĩnh của anh ta, tôi lại tự nhủ rằng anh ta đang tìm cách khiêu khích tôi, đang dàn dựng một điệu vũ đôi để tiêu khiển, nhảy múa xung quanh tôi trong bóng tối của ngôi nhà, hàng đêm lướt trong hành lang như một anh hề đeo mặt nạ. Nhưng cũng có những lúc, nhất là khi anh ta nhìn tôi khi chúng tôi đi bộ từ câu lạc bộ về nhà, thì tôi có cảm giác là anh ta đang cố gắng nhìn thấu tôi, cố gắng nhìn thấy những thứ đằng sau quần áo của tôi. Bụng tôi lại quặn lên một cảm giác khó tả, tôi phải siết chặt đai lưng, dựng cổ áo khoác lên, khoanh tay và rảo bước nhanh hơn, để anh ta rớt lại phía sau và chỉ có tập trung nghĩ đến những lời châm chọc của hai chị em sinh đôi.

Căn nhà dường như ngày càng trở nên hiu quạnh. Một sáng nọ, vài hôm sau khi tôi đến gặp Sử Trùng Minh, tôi thức dậy khá sớm và nằm trên giường lắng nghe sự yên tĩnh của ngôi nhà, cảm nhận một cách sâu sắc các căn phòng đang uể oải vươn mình xung quanh tôi, những tấm gỗ trên sàn cọt kẹt, những góc nhà không ai lau dọn, đầy ắp những bí ẩn và có lẽ cả những cái chết bất ngờ. Những căn phòng khóa kín chưa một ai dám bước vào. Những người khác vẫn đang ngủ và đột nhiên tôi cảm thấy không thể chịu đựng sự im lặng này thêm được nữa. Tôi trở dậy dùng bữa sáng với cà phê đặc và món vịt hầm lê kiểu Trung Quốc, thay một chiếc đầm bằng vải lanh rồi thu gom đống giấy tờ và những quyển sách bằng chữ kanji của mình, và mang tất cả xuống vườn.

Trời hôm nay ấm áp và yên tĩnh hơn thường lệ - gần như tiết trời mùa hè. Một trong những buổi sáng mùa thu trong vắt, trong vắt đến độ chỉ sợ thả tay ra là mọi thứ sẽ bị cuốn lên trời và biến mất mãi mãi. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra bầu trời Nhật Bản lại xanh trong đến thế. Những chiếc ghế xếp vẫn nằm tại nơi hai chị em người Nga đã ngồi tán chuyện hồi mùa hè, xung quanh rải rác những đầu mẩu thuốc lá. Tôi đặt sách vở xuống một chiếc ghế rồi quay sang nhìn xung quanh. Bên cạnh ao sen là dấu vết còn lại của một đường mòn cũ - những phiến đá lát trang trí xếp dọc lối đi, chạy ngoằn ngoèo dưới các bụi cây dẫn về phía dãy phòng bị khóa kín. Tôi bước dọc theo con đường, hai tay dang ra như đi trên cầu thăng bằng. Con đường dẫn tôi đi quanh hồ, đi qua chiếc đèn đá và chiếc ghế đá bước tới khu vực mà Sử Trùng Minh có vẻ ấn tượng sâu sắc. Tôi đến bên rìa bụi cây và dừng lại, nhìn xuống dưới chân.

Con đường xuyên qua đám cây cối, nhưng tôi dừng lại trên một phiến đá lát đường, nằm ngay giữa nó là một hòn đá màu trắng to bằng nắm tay, được buộc lại bằng những sợi rơm đã mục. Trong vườn của người Nhật mọi thứ đều được mã hóa và có những quy tắc riêng, một hòn đá đặt trên một phiến đá lót đường là dấu hiệu rõ ràng cho khách khứa: Không được tiến thêm. Đây là khu vực cấm. Tôi đứng nhìn chăm chăm vào đó một lúc, tò mò không biết khu vực này có gì bí mật. Mặt trời đã khuất sau một đám mây, và tôi xoa tay, bất chợt cảm thấy lạnh. Chuyện gì sẽ xảy ra khi bạn phá vỡ luật lệ ở một nơi không phải là nhà bạn? Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước qua viên đá đó.

Tôi dừng lại, chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra. Một con chim nhỏ bay vụt lên cành cây, ngoài ra, cả khu vườn vẫn tĩnh lặng. Chú chim đậu trên cành, dường như đang quan sát tôi, và tôi cũng nhìn lại. Rồi, nhận ra cái nhìn chằm chằm của nó, tôi quay người và tiếp tục đi xuyên qua đám rễ và bóng cây, tiến về phía những căn phòng bị khóa kín cho đến khi tôi nhận ra mình đang đứng cạnh một bức tường nơi tôi có thể nhìn xuyên suốt chiều dài của ngôi nhà đến những ô cửa sổ bị niêm phong, cây leo chằng chịt. Tôi bước qua một cành cây gẫy và lại gần một tấm lưới bảo vệ, gí mũi vào đó. Tôi có thể ngửi thấy mùi bụi và mùi ẩm mốc trong các căn phòng bị khóa kín. Mọi người nói rằng khu tầng trệt này bị ngập nước và rất nguy hiểm. Jason có nói là khoảng mấy tháng trước, anh ta đã từng tới đây. Chỉ toàn là rác rưởi và những thứ mà anh ta không muốn lại gần. Hệ thống ống nước bị phá hủy trong các trận động đất nên một số phòng đã biến thành hồ nước ngầm.

Tôi quay trở lại phía bên kia khu vườn và nghĩ tới những lời của Sử Trùng Minh: Tương lai của nó đang chờ được khám phá. Tương lai của nó đang chờ được khám phá. Tôi có một cảm giác vô cùng kỳ quái. Cảm giác rằng tương lai của khu vườn này đã quy tụ tại khu vực tôi đang đứng, khu vực xung quanh chiếc đèn đá.