Tôi không thể nào ngừng nghĩ tới Fuyuki. Mỗi khi cầu thang máy đổ chuông và các nữ tiếp viên xúm lại đồng thanh: “Irasshaimase! Chào mừng quý khách!” thì tôi lại nhoài người ra khỏi ghế, mạch đập liên hồi, tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy chiếc xe lăn của ông ta xuất hiện. Nhưng đêm đó ông ta không tới, cả đêm hôm sau cũng thế.
Những ngày sau đó, tôi thường lấy tấm danh thiếp của ông ta ra ngắm nghía. Đôi lúc, tôi cầm nó như bị thôi miên, liên tục xoay xoay nó trong tay mình. Tên của ông ta có nghĩa là Cây Mùa đông, và trong sự kết hợp giữa bản chất của những chữ này với nghệ thuật thư pháp, có một điều gì đó mạnh mẽ đến mức tôi chỉ cần nhìn vào màu đen trên nền trắng này là đã có thể tưởng tượng ra, một cách rõ ràng đến kinh ngạc, hình ảnh một khu rừng ngập trong tuyết. Tôi cũng thảo lại chữ kanji này bằng bút lông của mình, hình dung ra một sườn núi, một rừng thông phủ đầy hoa tuyết và nhũ băng.
Giờ đây, khi biết được điều gì sẽ khiến Sử Trùng Minh phải nhượng bộ và cho tôi xem bộ phim, khi biết được tôi sắp thực hiện một bước đột phá, thì tôi trở thành một học trò nghiêm túc của nghệ thuật khiêu dâm. Tôi bắt đầu quan sát các cô gái Nhật đứng đường với những chiếc áo khoác xinh xắn kiểu Victoria, váy len ngắn, tất dài và giày búp bê buộc dây. Theo truyền thống Nhật Bản, sự kích dục là cái gì đó mảnh mai, nhợt nhạt như cuống hoa, sự gợi tình là khoảng da trần nhỏ xíu trên gáy nàng geisha. Là cái gì đó khác biệt hoàn toàn với quan điểm của cả thế giới còn lại. Hàng giờ liền, tôi nhìn chằm chằm vào hai cô gái Nga với những đôi giày cao gót to xù và nước da rám nắng màu cam.
Tôi có cả một đống bao đựng tiền lương dự phòng, chỉ tống vào một chiếc túi rồi nhét trong tủ sẽ chẳng có công dụng gì khác ngoài việc làm tôi lo lắng. Mãi gần đây tôi mới có đủ cam đảm nghĩ đến chuyện mua sắm. Tôi tới những khu thương mại sầm uất ở Ginza và Omotesando, với những gian hàng chất đầy những đôi giày đính xêquin, những chiếc áo khoác màu hồng mỏng tang, mũ nhung hồng đính lông chim màu đỏ tía. Cả những đôi bốt đế thấp màu hồng sẫm, và những chiếc túi xách màu lam có đính hình của Elvis Presley. Các cô gái bán hàng ở đây không biết phải làm gì với tôi. Họ vừa cắn móng tay vừa ngoẹo đầu nhìn tôi ngơ ngác chạy ngang chạy dọc, nhìn ngắm xem người khác làm thế nào để trở nên khêu gợi.
Tôi bắt đầu mua sắm - tôi mua một chiếc váy bằng vải nhung và taffeta, một chiếc đầm bằng lụa đáp vai. Và giày, cơ man nào là giày, giày ba phân, giày gót nhọn, giày khiêu vũ, và săng đan buộc dây màu đen. Tại một nơi có tên là Trung tâm Giải trí và Thương mại Những Cô gái Ngọt ngào, tôi mua được một hộp tất liền quần. Trước đây, tôi chưa bao giờ mặc quần tất. Tôi vác về nhà một đống đồ, nặng trĩu như một con kiến tha mồi.
Nhưng, tất nhiên, tôi không có can đảm mặc bất cứ thứ gì trong số đó. Những chiếc váy gói trong giấy màu đỏ, tất cả đều được xếp ngăn nắp trong tủ, từ ngày này sang ngày khác. Tuy nhiên, tôi vẫn nghĩ về chúng, tôi nghĩ rất nhiều về chúng. Có những đêm, tôi tiến hành những nghi lễ nho nhỏ chỉ mình tôi biết. Khi mọi người đã ngủ say, tôi mở tủ và lôi ra tất cả những thứ mình đã mua. Tôi rót một ly rượu mận mát lạnh rồi kéo chiếc bàn trang điểm ra dưới ánh đèn để chiếc gương được sáng rõ hơn. Rồi tôi mở tủ và lấy ra một chiếc váy.
Vừa rùng mình vừa phấn khích. Mỗi lần nhìn mình trong gương, máy móc đưa tay lên chiếc khóa kéo và chuẩn bị cởi váy ra tôi lại nghĩ tới cảnh Fuyuki ngồi trên xe lăn hỏi tôi: “Có phải ở Anh, ai cũng xinh đẹp như thế không?” Rồi tôi dừng lại, hít một hơi thật sâu trước khi chậm rãi kéo khóa xuống và buộc mình quay lại nhìn, quan sát khoảng ngực trên trắng muốt và đôi chân thì sẫm như màu mực sau lớp lụa mềm. Tôi đi giày cao gót và tô môi màu đỏ, đỏ như máu đào. Tôi kẻ lông mày rồi tập châm thuốc và hút thuốc. Tôi cố tưởng tượng ra cảnh mình yên vị trong nhà Fuyuki, ngả người về phía ông ta, nhả khói thuốc từ đôi môi tô son của mình. Trong hình dung của mình, một tay tôi đang đặt trên chiếc rương khóa kín, còn tay kia duyên dáng chìa ra, ngửa lòng bàn tay, đỡ lấy chiếc chìa khóa to tướng mà Fuyuki trao cho.
Một lúc lâu sau, tôi mở mắt ra, đến bên tủ quần áo và lôi hết đồ ra khỏi giấy gói và xếp chúng thành một vòng tròn xung quanh mình. Những đôi săng đan buộc dây nhung, những chiếc áo mỏng màu vàng sẫm và màu kem, một chiếc áo lót hiệu Ravage đỏ thẫm, hình con bướm vẫn nằm trong chiếc túi nhựa trong. Hết món đồ này đến món đồ khác được trải ra trong bóng tối. Tôi nằm xuống, duỗi đôi tay trần, lăn vào trong đám đồ của mình, hít thở mùi quần áo mới và để chúng cọ vào da. Đôi khi tôi xếp chúng theo các tiêu chí khác nhau, theo chất liệu như vải bông đen với vải len màu đào, hay theo màu sắc, vàng nghệ với màu đồng, màu bạc với màu trắng xám, màu tím nhạt với màu hồng và màu xám. Tôi áp chúng vào mặt và hít hà cái mùi sang trọng của chúng. Và chuyện này khiến tôi có phần hưng phấn đến mức có vẻ như nghi thức này luôn luôn dẫn đến một kết cục: bàn tay tôi lần vào trong quần lót của mình.
Ngôi nhà ở Takadanobaba này rất lớn nhưng âm thanh trong nhà lại như nước tràn theo các thanh gỗ và những tấm màn che bằng giấy mỏng. Tôi phải giữ im lặng. Tôi nghĩ mình đã rất thận trọng cho đến một đêm khuya, khi tôi vừa xong, kéo cửa đi ra nhà tắm thì bắt gặp Jason đang đứng cách đó vài bước, trong hành lang tràn ngập ánh trăng, vươn người ra ngoài cửa sổ, tay kẹp một điếu thuốc.
Khi nghe tiếng kẹt cửa anh ta liền quay ra nhìn tôi. Anh ta không nói gì cả. Anh ta lơ đễnh nhìn xuống bàn chân trần, rồi chiếc yukata ngắn và phần ngực nhô lên của tôi. Anh ta nhả khói thành một vòng tròn rồi mỉm cười, một bên mày nhướng lên như thể bắt gặp một sự ngạc nhiên dễ chịu.
“Xin chào,” anh ta nói.
Tôi không trả lời. Tôi kéo sập cửa lại rồi khóa vào và ngồi dựa lưng vào đó. Ăn mặc khêu gợi - đó là một chuyện. Nhưng điều đáng sợ hơn rất nhiều là Jason, đúng thế, Jason cứ luôn khiến tôi nghĩ tới chuyện tình dục.