Khi tôi bước lên nhà trên, ngôi nhà trông tối và mát hơn rất nhiều so với khu vườn nóng bức. Tôi đi tắm trong cái nhà tắm cũ kỹ với những đường ống lộ thiên và rêu xanh mọc đầy trên sàn lát gạch. Tôi kỳ cọ một cách cẩn thận, chăm chú nhìn hình phản chiếu của mình, nhìn nước chảy trên làn da trắng bóc, nhìn khắp các lỗ chân lông và lớp lông tơ lấp lánh. Sử Trùng Minh muốn tôi tiếp cận với Fuyuki. Điều mà ông nói, tôi chắc chắn, đó là tôi phải tán tỉnh Fuyuki. Ông muốn nói rằng tôi phải tỏ ra khêu gợi.
Trong bệnh viện, người ta không bao giờ chán rao giảng cho tôi về các hành vi tình dục của tôi, khiến tôi sớm đi đến quyết định dứt khoát rằng sẽ chẳng khôn ngoan gì nếu nói với họ về cảm xúc thực của tôi đối với các cậu thanh niên trên xe tải. Tôi có thể đoán được họ sẽ nói gì: “Ồ! Có thấy không? Một câu trả lời hoàn toàn không thích đáng.” Thế nên tôi đã không thú nhận sự thực là sau khi tất cả các cậu thanh niên đã thay nhau làm chuyện đó, khi chúng tôi mặc quần áo và tiếp tục rong ruổi trên con đường A303 thì tôi cảm thấy vui hơn bao giờ hết. Tôi đã không kể với họ là lúc đó tôi nhìn thấy mọi vật rạng rỡ như thế nào với những vì sao sáng lấp lánh và những dải phân cách màu trắng cứ trôi dần dưới bánh xe. Bốn cậu thanh niên ngồi đằng sau không ngừng la hét để anh chàng lái xe tránh các ổ gà còn tôi ngồi ở phía trước lắng nghe và ngâm nga theo điệu nhạc phát ra từ chiếc băng casset cũ rích có tên là XTC với nhiều đoạn bị vấp và vỡ tiếng do chiếc loa trên xe đã bị hỏng.
Tôi cảm thấy lòng mình nhẹ bỗng như thể bên trong tôi có một thứ gì đó tối tăm và bí ẩn đã được các cậu thanh niên gột sạch.
Chúng tôi trở lại ngã tư đường nơi các cậu đón tôi lúc nãy và anh chàng lái xe táp xe vào vệ đường. Vẫn để xe nổ máy, anh ta vươn người qua người tôi và mở cửa. Tôi nhìn anh ta chằm chằm, không hiểu gì cả.
“Rồi,” anh ta nói, “hẹn gặp lại cô ở đâu đó.”
“Gì cơ?”
“Hẹn gặp lại.”
“Tôi phải ra khỏi xe bây giờ à?”
“Đúng vậy.”
Tôi im lặng một lúc nhìn nửa khuôn mặt của anh ta đang nghiêng về phía tôi. Anh ta có mấy cái mụn trứng cá nằm ngay phía trên cổ áo. “Thế tôi không đi với các anh đến quán rượu nữa à? Anh nói là chúng ta sẽ cùng tới đó mà. Tôi chưa bao giờ vào bên trong một quán rượu.”
Anh ta búng tàn thuốc lá rồi vứt điếu thuốc ra ngoài. Phía chân trời đằng sau vai trái của anh ta có một đường viền mảnh mai xanh biếc, những đám mây bay cuồn cuộn qua đó như thể chúng đang sôi lên. “Đừng ngốc thế,” anh ta nói, “cô chưa đủ tuổi vào quán rượu. Cô sẽ khiến chúng tôi bị tống cổ ra ngoài mất.”
Tôi quay lại nhìn về phía thùng xe. Bốn cái đầu đều quay đi, giả bộ ngó ra ngoài cửa sổ. Cậu bé tóc hung ngồi ở dưới cùng nhìn vào mắt tôi với vẻ vô cùng nghiêm nghị, như thể cậu ấy vừa bắt quả tang tôi ăn trộm. Tôi lại quay sang nhìn anh chàng lái xe, nhưng anh ta đang cố tình nhìn ra ngoài cửa sổ, sốt ruột gõ gõ ngón tay lên tay lái. Tôi mở miệng định nói điều gì đó nhưng lại thay đổi ý định. Tôi đu chân ra khỏi xe và tụt xuống đường.
Anh chàng lái xe nhoài người ra đóng cửa lại. Tôi đặt tay lên cửa sổ, chuẩn bị lên tiếng thì anh ta nhả phanh. Anh ta sang số, đồng hồ tốc độ bắt đầu chạy, chiếc xe từ từ lao đi. Tôi bị bỏ lại một mình trên đường nhìn theo ánh đèn xe xa dần rồi mất hút. Trên đầu tôi, những đám mây vẫn cuồn cuộn trôi cho đến khi che khuất mặt trăng và cái chấm nhỏ bé của nước Anh nơi tôi đang đứng hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Rồi tôi cũng buộc phải đồng ý với các bác sĩ rằng những hậu quả tức thì của chuyện đó không hề giống như tôi mong đợi. Và với tình trạng thể xác hiện nay của tôi thì tôi e rằng mình sẽ chẳng bao giờ có những lần khác nữa để mà so sánh. Tôi không dám thổ lộ chuyện đó với các bác sĩ. Tôi không dám nói với họ là tôi mong muốn có một người bạn trai, mong muốn được lên giường với một người nào đó tới mức nào: Tôi biết nếu mình nói bất kỳ điều gì thì họ cũng sẽ cho rằng những ham muốn mãnh liệt của tôi chính là gốc rễ của sự xấu xa, rằng một con sói đang sống bên trong con người tôi. Tôi lắng nghe những bài giảng về phẩm giá con người, về lòng tự trọng, về những thứ phức tạp như lương tâm, sự tự chủ và mau chóng đi đến kết luận rằng tình dục là một cái gì đó nguy hiểm và không lường trước được, giống như con sếu quá khứ ma quái của Sử Trùng Minh, về quả cầu phốt-pho dưới bầu trời vần vũ mây. Tôi đi đến kết luận là tốt hơn hết tôi chỉ cần giả vờ như nó không tồn tại.
Cuối cùng lại chính là cô gái ở giường bên, người đã dạy tôi hút thuốc, lại là người mang đến cho tôi một giải pháp. Cô ấy thường thủ dâm hàng đêm. “Nhảy điệu jig đi,” cô ấy gọi nó như thế. “Tớ sẽ chết già ở trong này. Đừng để ý. Chừng nào tớ còn thuốc lá và còn nhảy jig được thì tớ vẫn ổn.” Cô ấy làm chuyện đó trong chăn khi đèn đã tắt. Cô ấy không hề ngượng ngùng. Tôi nằm ở giường bên, chăn kéo lên tận cằm, mở to mắt mà nhìn chằm chằm vào chiếc chăn nhô lên hạ xuống. Cô ấy làm chuyện đó một cách khoái trá như không có gì sai trái.
Ngay sau khi xuất viện, khi không bị theo dõi, cứ năm phút một lần, tôi bắt đầu tự mình làm chuyện tội lỗi đó. Tôi nhanh chóng biết cách làm cho mình đạt khoái cảm và mặc dầu tôi chưa bao giờ làm chuyện đó trước gương (cô gái nhảy điệu jig đảm bảo với tôi rằng có những người làm như vậy), tôi chắc rằng không cô gái nào trên đời này lại có thể biết rõ chỗ đó của mình hơn tôi. Đôi khi tôi nghĩ về con sói. Tôi sợ rằng một ngày nào đó khi sờ vào chỗ đó, những ngón tay của tôi sẽ chạm phải cái mũi ươn ướt của nó.
Giờ đây, trong buồng tắm ở Takadanobaba, tôi vắt chiếc khăn tắm lên rồi chăm chú nhìn vào hình phản chiếu của mình, một bóng ma khẳng khiu đang ngồi trên chiếc ghế cao su nhỏ xíu. Có lẽ cô gái đó sẽ đi xuống mồ mà cả đời chỉ biết đến năm chàng trai ở phía sau một chiếc xe Ford Transit, những người được coi như tình yêu của đời cô. Tôi múc đầy nước vào cái gáo nhựa nhỏ, hòa nước nóng vào nước lạnh rồi dội lên người, để dòng nước chảy tràn trên hõm cổ rồi nhỏ xuống những vết sẹo trên bụng. Tôi đặt gáo nước xuống và chậm rãi, mơ màng, đặt hai tay lên bụng, chụm hai ngón trỏ vào nhau và xòe những ngón tay khác ra tạo thành một cái khung nhỏ, đờ đẫn nhìn dòng nước đọng lại thành những giọt nhỏ, lấp lánh như thủy ngân.
Không có ai, ngoại trừ các bác sĩ và một nhân viên do cảnh sát cử đến để chụp ảnh, từng nhìn thấy những vết sẹo của tôi. Trong những mơ mộng hão huyền của mình, tôi vẫn thường tưởng tượng ra có một người nào đó sẽ hiểu, một người nào đó sẽ nhìn chúng và không giật mình lùi lại, một người nào đó sẽ lắng nghe câu chuyện về chúng và thay vì lấy tay che mặt kinh hãi hay nhìn vội đi chỗ khác thì người đó sẽ nói với tôi những lời sẻ chia ngọt ngào. Nhưng dĩ nhiên, tôi biết điều đó sẽ không bao giờ xảy ra bởi ngay chính bản thân tôi cũng chưa bao giờ làm được như thế. Chưa bao giờ. Chỉ hình dung ra việc cởi quần áo, chỉ hình dung ra việc thú nhận sự thực với ai đó thì tôi cũng đã cảm thấy chóng mặt, mọi cảm xúc dồn vào trong tai khiến đầu gối tôi mềm nhũn, và buộc tôi phải điên cuồng túm lấy bất cứ thứ gì có thể buộc chặt quanh bụng mình, cứ như là tôi có thể che đậy những gì đang nằm ở đó.
Tôi cho rằng có những điều mà ta cần phải lớn lên cùng với nó. Đôi khi ta phải hít một hơi thật sâu và nói: “Đây không phải là thứ tôi mong đợi xảy ra với mình.” Và nếu như ta cứ tiếp tục nói như vậy ở một tần số nhất định thì sau một thời gian, ta thậm chí sẽ không còn cảm thấy điều đó có gì ghê gớm nữa.
Khi tôi ở trong bồn tắm, nghĩ về Fuyuki thì hai chị em người Nga đã mặc xong quần áo và giờ thì họ đang trên đường xuống vườn. Chắc họ đã nhìn thấy tôi ở dưới đó nên cũng muốn thử mạo hiểm xem sao. Svetlana chỉ mặc độc có một bộ bikini nhỏ xíu màu xanh lá cây và lấy tay giữ một chiếc mũ nan đội trên đầu. Khi đã lau khô người và mặc quần áo, tôi đứng trên hành lang tầng thượng nhìn cô ấy băng qua đám cây bụi, đôi chân rám nắng lấp ló sau đám lá cây. Irina đi sau, mặc một chiếc áo bikini và một chiếc váy ngắn màu hồng, đeo kính râm và đội mũ bóng chày màu hồng tươi, lưỡi trai quay ra phía sau để che gáy. Cô giắt một bao thuốc lá vào giữa khe ngực. Cả hai vừa đi vừa tranh cãi, thỉnh thoảng lại rú lên, chân đi giày cao gót giống như hai con cò chân dài đi kiếm ăn gặp trời nắng. “Mặt trời, mặt trời!” Cả hai đồng thanh kêu lên, chỉnh đôi kính râm và ngửa mặt nhìn trời.
Tôi lặng lẽ gí mũi vào cửa kính nhìn họ bôi kem chống nắng, bóc gói kẹo cao su anh đào KissMint và uống bia lạnh mua từ chiếc máy bán hàng trên phố. Móng chân của Svetlana sơn đỏ như màu xe cứu hỏa. Tôi nhìn bàn chân trắng của mình và tự hỏi liệu mình có cam đảm sơn móng hay không. Đột nhiên, lòng tôi tràn ngập một cảm giác nóng bỏng, mãnh liệt, khiến tôi run lên và xoa xoa tay - một cảm giác gì đó về sự lãng phí thời gian và rằng hai cô gái kia mới may mắn làm sao khi làn da của họ có được cảm giác dễ chịu đến thế. Được cựa quậy, nằm duỗi ra phơi nắng một cách tự nhiên dưới ánh mặt trời, mà không một ai bảo họ điên.
Ngay lúc đó, tôi đã quyết định dứt khoát. Chừng nào tôi còn mặc quần áo và bụng tôi không bị hở ra thì chừng đó sẽ không có gì, không một dấu hiệu nào trên cơ thể, có thể tố cáo chuyện đó. Nếu bạn không biết, và không ai ở Tokyo này biết, bạn sẽ nhìn tôi và cho rằng tôi là một người bình thường. Tôi cũng có thể trở nên khêu gợi như bất cứ ai.