Có lẽ điều đáng sợ nhất trên đời này là bị thất lạc người thân mà không biết phải tìm họ ở đâu. Người Nhật tin rằng vào đêm của lễ O-Bon, hồn ma của những người chết sẽ quay về tìm thân nhân của mình. Họ bị lôi ra khỏi giấc ngủ vĩnh hằng bởi lời gọi của những người thân còn sống và bay qua thinh không để đoàn tụ với gia đình. Tôi luôn tưởng tượng ra đêm O-Bon náo nhiệt với các linh hồn bay vùn vụt trong không khí, xô đẩy mọi người để đi nhanh hơn. Bây giờ khi tôi đang ở Nhật thì tôi lại tự hỏi không hiểu những người không biết người thân của mình chết ở đâu thì họ sẽ phải làm gì? Chuyện gì sẽ xảy ra khi họ chết ở một nơi xa lạ, ở một đất nước khác, liệu các linh hồn có thể đi xuyên lục địa? Nếu không thể thì họ sẽ tìm về với gia đình mình bằng cách nào?
Khi tôi ngồi trong hộp đêm, hút hết điếu này đến điếu khác, đang nghĩ đến các linh hồn và nghĩ đến việc làm sao có thể thuyết phục Sử Trùng Minh nói chuyện với tôi thì Junzo Fuyuki và tay chân của ông ta đến câu lạc bộ lần thứ hai.
Tôi được Strawberry phân tới bàn của họ. Họ vẫn ngồi ở chiếc bàn dài quen thuộc, trừ mụ Y Tá lúc này đã tách ra để ngồi trong cái góc tường quen thuộc của mụ. Bóng mụ hất trên tường thành những hình thù quái dị, giống như một con ngựa chiến, một quân mã trên bàn cờ, cái bóng dài tới mức trông mụ ta không giống như mọc ra từ sàn nhà mà bị treo lơ lửng trên trần từ hai vai trở lên. Fuyuki dường như đang vui vẻ, và lần này còn có một vị khách mới, ngồi xuống ngay cạnh tôi, một người to béo mặc bộ vét màu bạc, mặt múp míp, tóc húi cua để lộ cái gáy nung núc thịt. Ông ta đã uống say, vừa kể chuyện cười vừa dập ghế xuống sàn mỗi khi đến đoạn cao trào, rồi nhướng mày kiểu kịch sĩ và lẩm bẩm gì đó khiến đám đàn ông trong bàn lại cười ré lên. Ông ta nói giọng Osaka. Trước đây, tôi cứ tưởng tất cả các yakuza đều nói giọng Osaka nhưng ông ta lại không phải là người trong băng nhóm. Ông ta là bạn của Fuyuki và các nữ tiếp viên người Nhật nói rằng ông ta rất nổi tiếng, họ cười khúc khích với ông ta, đưa tay lên che miệng và bàn luận với nhau về ông ta trong tiếng thở dài.
“Tên tôi là Baisho,” ông ta nói với hai chị em người Nga bằng một thứ tiếng Anh cứng nhắc, vẫy tay chào họ bằng những ngón tay đeo nhẫn vàng nặng trịch. “Bạn bè gọi tôi là Bai, vì tôi có nhiều tiền gấp hai lần họ và nam tính gấp hai lần họ!” Ông ta nhướng mày vẻ gợi ý. Tôi ngồi im, hình dung ra chữ Bai theo kiểu kanji được viết như thế nào. Baisan có nghĩa là gấp đôi nhưng nó cũng còn có một ý nghĩa khác. Chỉ cần vẽ thêm một nét với biểu tượng “mỗi” ở đằng trước một cái cây thì từ Bai sẽ còn có nghĩa là “cây mận” hay “sự trồng trọt” hay là “ích kỉ”. Tôi thì tôi nghĩ ngay đến từ Bison trong tiếng Anh khi nhìn thấy ông ta: Con bò rừng.
“Tôi là ca sĩ. Nam ca sĩ số một ở Nhật,” ông ta vung vẩy tay khắp bàn, vẫy vẫy với bất kỳ ai lắng nghe. “Còn người bạn mới của tôi, ông Fuyuki là người đàn ông số một ở Tokyo.” Ông ta ve vẩy điếu xì gà về phía xe lăn, đoạn vén tay áo để lộ các bắp thịt rồi nói tiếp: “Người đàn ông lớn tuổi nhất Tokyo nhưng khỏe mạnh và cường tráng như ở tuổi ba mươi. Khỏe, khỏe ghê lắm.” Ông ta lảo đảo quay sang phía Fuyuki rồi hét lên bằng tiếng Nhật như thể sợ ông ta bị điếc: “Fuyuki san, ông khỏe thật đấy! Ông là người đàn ông lớn tuổi nhất và vĩ đại nhất mà tôi biết.”
Fuyuki gật đầu: “Đúng vậy, tôi rất khỏe,” ông ta thì thầm. “Tôi còn khỏe hơn hồi hai mươi tuổi ấy chứ.”
Bison nâng ly rượu của ông ta lên. “Xin uống vì người đàn ông khỏe nhất Tokyo.”
“Vì người đàn ông khỏe nhất Tokyo,” tất cả đồng thanh.
Phô trương đôi khi là một việc hết sức sai lầm vì bạn không thể biết được sự đời thay đổi thế nào và bạn có thể trở thành trò cười cho thiên hạ. Chưa đầy ba mươi phút sau khi huênh hoang về sức khỏe của mình thì Fuyuki bắt đầu trông có vẻ thất sắc. Không ai để ý nhưng tôi có thể thấy ông ta bắt đầu thở dồn, chộp lấy tay người đàn ông cột tóc đuôi ngựa ngồi bên cạnh, thì thào cái gì đó. Ông này lắng nghe chăm chú, mặt không có chút biểu hiện gì. Một lúc sau ông ta gật đầu, đứng dậy chỉnh lại quần áo, đẩy mạnh chiếc ghế vào gầm bàn. Ông ta kín đáo băng ngang căn phòng, tiến về phía hốc tường, lưỡng lự một chút rồi bước vào trong.
Một người khác chuyển sang ngồi cạnh, kín đáo theo dõi tình trạng của Fuyuki. Những người còn lại thì vẫn vờ như không có chuyện gì xảy ra vì để ý tới sự khó ở của ông già dường như là một hành vi bất kính. Tôi là người duy nhất nhìn theo gã đàn ông buộc tóc đuôi ngựa. Ông ta ngồi vào chỗ Jason trước đó, mặt khuất trong bóng tối khi nói chuyện với mụ Y Tá. Một lúc sau, mụ ta thò tay vào trong túi và lôi ra một cái bao nhỏ, ở trong có một vật gì đó như ống thuốc bằng thủy tinh. Mụ ta dùng những ngón tay trắng dài thận trọng cầm nghiêng cái lọ, búng búng vào nó rồi dốc chất gì đó đựng bên trong vào một cái ly, sau đó lấy chai nước trên bàn đổ nước vào và đưa cho người đàn ông tóc đuôi ngựa. Ông này kính cẩn lót cái ly bằng một chiếc khăn ăn trắng muốt rồi lặng lẽ quay lại bàn, trao nó cho Fuyuki. Ông ta uống từng ngụm một. Tôi để ý thấy dưới đáy ly đọng lại những cặn thô như là hạt nhục đậu khấu giã nhỏ. Trong góc tường, mụ Y Tá lại nhét chiếc bao vào trong túi và đưa bàn tay to xù vuốt mái tóc giả.
Bên cạnh tôi, Bison lục bục gì đó trong cổ họng với vẻ khoái trá. Ông ta ngồi chống cùi tay lên bàn, điếu xì gà nặng trĩu tàn thuốc. Ông ta nhìn Fuyuki như bị thôi miên khi ông này uống cạn ly thuốc rồi ngả người, hai tay đặt lên tay vịn xe lăn, nghiêng đầu ra phía sau, thở phì phò.
Bison bắt đầu phá ra cười. Ông ta lắc đầu và cười cho tới khi cả người rung lên và mặt đỏ phừng phừng. Ông ta với qua người tôi để nói với Fuyuki, giọng oang oang dù lưỡi đã ríu lại: “Ôi, onni san,” ông ta nói, lấy điếu xì gà chỉ vào cốc nước. “Ông có thuốc gì cho tôi với? Thuốc gì giúp tôi đứng thẳng dậy một cách kiêu hãnh như hồi hai mươi?” Fuyuki không trả lời, tiếp tục thở một cách mệt nhọc. “Ông bạn hiểu tôi nói gì chứ, lão dê này? Một phương thuốc giúp ông khỏe như hồi ông hai mươi.” Mọi người xung quanh bàn bắt đầu ngừng nói chuyện và quay ra nhìn. Bison liếm môi và vẫy tay: “Cái gì đó khiến chị em sung sướng? Ê!” Ông ta nói và huých tôi. “Cô em cũng thích thế đúng không nào? Cô em chỉ thích một chàng hai mươi có khả năng ‘đứng thẳng lên’ đúng không nào?” Ông ta đứng dậy rồi lại loạng choạng ngã xuống bàn làm một chiếc đĩa rơi xuống đất vỡ tan. “Đó là cái mà tôi muốn, tôi muốn đứng thẳng dậy như ông Fuyuki! Như ông bạn onni san của tôi, tôi muốn được trường sinh!”
Người ngồi bên cạnh khẽ chạm vào tay áo của ông ta, người khác thì đặt một ngón tay lên môi ra hiệu. “Tôi muốn được đứng thẳng lên như ngày xưa, cương cứng như hồi mười tám, ôi hãy nói cho tôi biết, kami sama, như thế có phải là đòi hỏi hơi quá không?” Bison ngâm nga hát những lời này, một tay đặt trên ngực.
Khi không thấy ai cười, ông ta dừng lại giữa chừng, miệng cứng lại. Tất cả mọi người đều ngừng nói, người đàn ông tóc đuôi ngựa thậm chí chẳng buồn ngước mắt lên nhìn ông ta mà chỉ ngồi im, môi mím lại, ngón trỏ và ngón cái đặt trên môi. Nụ cười của Bison biến mất. Ông ta giơ hai tay lên với một cử chỉ như muốn nói: Sao vậy, tôi đã nói gì vậy? Nhưng người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa đã bỏ tay xuống và đang giả vờ kiểm tra móng tay của mình như không hề có chuyện gì xảy ra. Ai đó bối rối hắng giọng, rồi như thể nhận được tín hiệu, các cuộc trò chuyện lại bắt đầu trở lại. Bison nhìn quanh bàn: “Có chuyện gì vậy?” Ông ta nói giữa những âm thanh ồn ã xung quanh. “Có chuyện gì vậy?” Nhưng không ai chú ý đến ông ta, họ đều quay về hướng khác, tìm thứ gì đó thú vị hơn để nhìn, điều gì đó quan trọng hơn để nói, lắc lắc cốc rượu, nuốt cạn trong cổ họng, châm xì gà.
Ngỡ ngàng một lúc, Bison cũng chậm chạp ngồi xuống. Ông ta nhặt một chiếc khăn ấm đưa lại gần mặt và thở dồn. “Lạy Chúa,” ông ta thì thào, hạ thấp chiếc khăn xuống và lo lắng nhìn về phía bóng của mụ Y Tá in trên tường. “Không thể nào...”
“Ông ta nói gì vậy?” Irina nghiêng người về phía tôi hỏi.
“Tôi không biết, tôi không hiểu ông ta nói gì,” tôi lẩm bẩm, không nhìn cô.
Chẳng bao lâu sau các câu chuyện lại trở nên rôm rả. Fuyuki từ từ hồi phục. Cuối cùng, ông ta lấy khăn lau miệng và gói chiếc ly vào một cái khăn và bỏ vào trong túi, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà. Cánh đàn ông tiếp tục chuyện trò còn các cô gái thì tiếp đồ uống, không ai nhắc tới chuyện vừa xảy ra trước đó. Chỉ có Bison là không tham gia vào bất cứ cuộc đối thoại nào, ông ta ngồi ngây ra, thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc ly cộm lên trong áo khoác của Fuyuki hay nhìn về cái bóng đầy đe dọa của mụ Y Tá. Hai má ông ta nhớp nháp mồ hôi, mắt đẫm nước và suốt buổi tối yết hầu của ông ta cứ nhói lên một cách đau đớn như thể ông ta đang bị bệnh.