Ác Ma Pháp Tắc

Chương 885: Bố trí cẩn thận (Phần 3)

- Nếu như là Thần… cách làm vụng về đó đương nhiên ta sẽ không dùng.
Đỗ Duy nói tới đây, khẽ háy mắt một cái, sau đó dường như có phần thương cảm, nhưng sau đó lại than thở:
- Đáng tiếc, trí tuệ của tiểu hoàng đế có hạn, nếu như ta diễn quá sâu, ngược lại hắn có thể không lĩnh ngộ. Cái trò hề nhỏ này có thể ngay lập tức truyền lời nói của ta, còn khiến cho tiểu hoàng đế vốn "tự cho mình là thông minh" có thể phát hiện được. Cái sự kiện này, có vẻ như không phải ta nói cho hắn nghe, mà là hắn tự phát hiện được. Kết quả là, so với ta trực tiếp nói, còn có thể kiến hắn tin tưởng hơn.
Dừng một lát, Đỗ Duy chậm rãi nói:
- Còn nữa! Mục đích của ta rất đơn giản, lão nhân gia người chẳng lẽ còn không hiểu rõ sao? Hừ!
Chính xác là như vậy a…
Sau khi tiểu hoàng đế nghe những lời đó, đương nhiên sẽ hỏi: cuối cùng là năm ngoái đã phát sinh sự tình gì?
Quá tốt, như vậy, hắn sẽ lấy thân phận của hoàng đế mà điều tra. Tuy ngày trước Thần hoàng tử đã hạ lệnh phải kín miệng. Nhưng hiện tại Charles đã là hoàng đế. Hắn sẽ rất dễ dàng tra được năm ngoái đã phát sinh sự tình bản thân mình (Đỗ Duy) đã bị ám sát.
Như vật, tiếp theo… Tiểu hoàng đế nhất định sẽ nghĩ: Sự kiện Đỗ Duy bị ám sát, vì sao Daisy vương phi lại phải kiêng dè? Chẳng lẽ vương phi lại là kẻ đứng sau bức màn đó…
Chuyện khác không nói, thân là vương phi, bỗng nhiên lại dính vào loại chuyện chuyện ám sát trọng thần đế quốc… Ngươi nói, hoàng đế còn có thể tín nhiệm loại người này sao? Còn có thể tín nhiệm gia tộc đó sao?
Tiếp tục nghĩ sâu một chút: Vương phi Daisy vì sao lại muốn hành thích công tước hoa Tulip? Chẳng lẽ giữa hai người có thâm thù đại hận gì?
Là do hai nhà vốn là đối thủ ư?
Hay là… Daisy có điểm yếu gì bị Đỗ Duy túm được, muốn giết người diệt khẩu? Do không chấp nhận kẻ khác nắm điểm yếu của mình?
Điều này có thể dễ dàng khiến tiểu hoàng đế Charles có chút khúc mắc trong lòng đối với gia tộc của Contra. Quan hệ tốt đẹp gần đây đã bị Đỗ Duy dùng thủ đoạn vô thanh vô tức tạo ra một vết rách.
Đỗ Duy cười gian, nói:
- Tiểu hoàng đế vốn coi mình là thông minh. Có một vài việc, ta trực tiếp nói sẽ không tốt. Nếu cố ý ẩn dấu, nhưng không cẩn thận để hắn phát hiện, ngược lại còn kiến hắn tin hơn.
Hắn lại thở dài, trong giọng nói có phần cô đơn:
- Nói ra cũng khiến người ta cảm khái… Cái tên Thần thông minh như vậy, nếu như hắn còn sống, ta cũng sẽ không dùng loại thủ đoạn thấp này để làm trò hề đối phó với một đứa trẻ. Ai… Đối thủ khó cầu… Cái tên này, chết thật không phải lúc a.
- Hắn còn sống, ngươi khó chịu. Hắn chết rồi, ngươi lại thương tâm.
Đỗ Duy sững người một cái, lại gật gật đầu, giọng nói rất thương cảm:
- Không sai, đúng là như vậy.
Một già một trẻ hai người ngồi với nhau một lúc, Đỗ Duy lại hỏi một chuyện:
- Lão già… Lão Bạch… sau khi chia tay ngươi thì không biết đã đi nơi nào?
- Không biết!
Lam Hải Duyệt lắc đầu:
- Hắn đi, dường như là tìm một vật gì đó mà ngươi biết. Tên khùng này đã không nói, ta có hỏi cũng không ra.
Đỗ Duy cười khổ:
- Hiện tại, thực ra ta còn rất mong hắn có thể ở lại nơi này.
- Vì sao?
- Ta…
Đỗ Duy lắc đầu:
- Ta sợ rằng, trong thời gian ngắn nữa sẽ không thể trở về tiền tuyến phương bắc.

Hắn dùng sức lắc đầu, nhìn Lam Hải Duyệt:
- Lão già, sự tình Đại Tuyết sơn mà ta kể cho ngươi, ngươi không có chút thương tâm nào sao?
- Ta thương tâm làm gì.
Lam Hải Duyệt hừ một tiếng:
- Vào tuổi của ta, chuyện gì cũng đã trải qua.
Tuy nói những lời này, nhưng trong tròng mắt lão vẫn không thể che giấu một tia thương cảm.
- Vậy là được rồi.
Đỗ Duy cười khổ:
- Ta phải cho người đưa ngươi về. Trong mấy ngày tới, ta sẽ đến cửa thỉnh giáo ngươi.
Lam hải Duyệt cười cười:
- Sao?
- Philip ở Tây bắc xa xôi.
Đỗ Duy vươn hai tay ra:
- Hiện nay ta đã trở lại, có một đống vấn đề lớn tới tay nhưng đến một người để thương lượng cũng không có. Philip là ngươi ta tín nhiệm nhất, ngươi là lão sư của hắn, ta đương nhiên sẽ tìm ngươi. Huống hồ… Dù sao thì ta với ngươi cũng có danh phận huynh đệ.
Tiễn Lam Hải Duyệt xong, Đỗ Duy mới có thể thực sự nghỉ ngơi.
Từ đêm qua về đến đế đô, sáng sớm đã đi hoàng cung, lúc về đã chạng vạng tối, lại cùng Lam Hải Duyệt thương lượng thật lâu, hiện tại đã là đêm khuya.
Cả ngày hắn bận rộn, ngay cả một miếng cơm cũng chưa ăn. Lúc này bụng đã đói kêu ùng ục. Hắn hít sâu một hơi, ra khỏi thư phòng, nhìn thấy Vivian đang chạy đến, thiếu chút nữa đã lao vào lồng ngực hắn.
Đỗ Duy khẽ vỗ về, ôm Vivian vào lòng. Bỗng nàng vội hô lên một tiếng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên:
- A! Đừng có ôm.
- Sao vậy?
Đỗ Duy cười cười, ôn nhu nhìn cô gái nhỏ của mình:
- Đã lâu ngày ta không về, chẳng lẽ nàng không nhớ ta, không muốn ôm ta sao?
Khuôn mặt thông minh của Vivian đỏ ửng, nhìn Đỗ Duy với ánh mắt đầy tâm tư, mà có phần xấu hổ:
- A! Không… không… không phải đâu.
- Không phải? nàng nói là nàng không nhớ ta
- A! Không! Không phải…
Vivian vội đến mức ứa cả nước mắt.
Đỗ Duy không dám trêu đùa nàng tiếp, khẽ khàng ôm nàng, nhẹ hôm một cái vào chóp mũi, ôn nhu nói:
- Nàng nhớ ta, đúng hay không?
Ừ…!
- Nàng thích ta ôm, đúng hay không?

Đỗ Duy càng cười.
- …Ừ…!
Mắt của Vivian cơ hồ trào nước, cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Đỗ Duy.
- Đã là người của ta, còn thẹn thùng nỗi gì?
Đỗ Duy khẽ cười ha ha:
- Đến đây, cho trượng phu nàng ôm một cái.
Vừa mới vươn tay, Vivian lại như con thỏ nhỏ bé từ trong lồng ngực mà tránh đi. Đỗ Duy đang định lao đến, Vivian lại kinh hô một tiếng, sắc mặt khẽ biến, khóc loạn lên:
- A! Đè vào… nát… Đều là tại ngươi.
Hóa ra sau khi kéo áo khoác ra, bên trong là một thứ được bọc lại, mở ra một món điểm tâm được bày biện công phu. Đỗ Duy nhìn bọc giấy đó, nhận ra đây là của một cửa hiệu có danh tiếng bậc nhất đế đô. Món điểm tâm của nhà hàng đó luôn được người trong đế đô ưa thích. Mà mấy thứ này lại được giấu trong y phục, lúc Đỗ Duy ôm nàng vào lòng, đã đè vào.
- Ô!
Đỗ Duy nhìn nét mặt đang khóc của Vivian, cố ý cười nói:
- Đây là cái gì? A… Ta biết rồi, nàng giấu đồ ăn trong y phục. Ta tưởng mang đi ăn vụng. Ai! Cô bé ngốc… Ta đâu có ngược đãi nàng. Nàng muốn ăn gì thì ăn, vì sao lại còn muốn giấu đi.
Vivian quệt miệng, có vẻ ủy khuất, hai mắt ngấn nước chuyển động, bỗng nhiên lại khóc:
- Ngươi, ngươi trở về… Ngươi nói cả ngày chưa ăn thứ gì. Ta nhớ ngươi thích ăn… ăn cái này. Ta… ta cưỡi ngựa đi mua. Vẫn còn nóng, ta sợ nguội nên để trong lòng, dưới y phục… Ngươi…
Đỗ Duy vừa nghe, trong lòng vô cùng cảm động. Nghĩ tới một cô gái cưỡi ngựa, trong lòng ôm lấy món điểm tâm, một tay kéo dây cương, một tay ôm đồ vật, không hễ sợ ngã…
Tiến tới đem Vivian ôm chặt, hắn ôn nhu nói:
- Không liên quan, không liên quan. Ta thích ăn, thứ này bị bẹp ta cũng thích ăn.
Nói xong liền vội lấy món điểm tâm, cắn một miếng.
Vivian nhìn như ngây ngốc:
- Ngươi…
- Ta cái gì?
Đỗ Duy khẽ trừng mắt, sau đó mới cười nói:
- Thứ mà nàng mang cho ta, đừng nói là món điểm tâm ngon như vậy, cho dù là tảng đá thì ta cũng sẽ mở miệng nuốt nó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lúc này Vivian mới khẽ bật cười, lắp ba lắp bắp nói:
- Ta… ta cũng sẽ không cho ngươi ăn… ăn tảng đá.
Đỗ Duy hôn một cái lên đôi môi nàng, ôn nhu nói:
- Biết rồi, nàng không thể mà.
Một lát sau, Đỗ Duy dùng hai, ba miếng ăn hết rồi mới hỏi:
- Ồ! Tỷ tỷ nàng đâu?
Lúc này Vivian mới cười cười, nhìn vào mắt Đỗ Duy, trong ánh mắt có chút cổ quái:
- Tỷ tỷ, nàng ấy còn đang…
Hóa ra lúc Đỗ Duy xuất chinh bắc thượng. Joanna một lòng mong được đi, cuối cùng Đỗ Duy dùng nghiêm lệnh không cho, cho dù nàng mềm rắn thế nào cũng không được… khiến cho Joanna đại tiểu thư vô cùng bất mãn.
Từ tối qua khi Đỗ Duy trở về, Joanna vẫn chưa lộ diện.
Mắt thấy Đỗ Duy như phát ngốc, Vivian mới tốt bụng, thấp giọng nói:
- Thực ra, tỷ tỷ nàng đã sớm không còn giận. Lúc ban ngày ngươi ở trong cung, từ chiều nàng đã đứng trước cửa cung chờ ngươi. Chờ ngươi rất lâu, sau đó mới trở về, chuẩn bị một thứ đồ vật, do tự nàng làm để cho ngươi.
Đỗ Duy than thở, đem Vivian ôm vào lòng, bỗng nhiên thấp giọng hỏi:
- Uy! Cô bé ngốc, lần này… Đợi sau đám tang Nhiếp Chính vương mấy ngày, chúng ta… cử hành hôn lễ đi.
- Hôn, hôn lễ?
Vivian cả kinh, ngẩng đầu lên, vui mừng trừng mắt nhìn Đỗ Duy, trên khuôn mặt lại ửng đỏ.
- Ừ, hôn lễ.
Đỗ Duy gật gật đầu, lại đem cô bé trong lòng mình ôm chặt thêm mấy phần.