Không nghĩ rằng, khi Đỗ Duy đi tới trước cửa cung của vương phi Daisy lại có cung nữ chặn lại ở ngoài cửa, chỉ nói là vương phi buồn đau quá độ, không tiếp khách.
Ngay cả khi Đỗ Duy báo danh thì bên trong cũng đáp lời: Vương phi đang đau buồn, không thể gặp khách, mong công tước hoa Tulip trở về.
Đỗ Duy nghe xong cũng không tức giận. Hắn chắp tay đứng tại cửa, nhìn lên bầu trời như muốn tìm thứ gì đó rồi mang cái mặt mỉm cười nhìn về phía cung điện. Hắn biết, những nữ bộc đang chăm sóc vương phi Daisy đều là tâm phúc của nàng khi được gả vào cung.
- Nếu đã như vậy, ta không mạo muội cầu kiến.
Đỗ Duy mỉm cười nhìn cung điện trước mặt. Hắn có thể nhìn ra được, cô gái nhỏ trước mặt nhìn như mong manh nhưng thực ra lại là nữ võ sĩ có thân thủ rất tốt:
- Chẳng qua, ta có mấy câu nói, phiền ngươi chuyển đến vương phi điện hạ… ách. Nói là…
Trên mặt Đỗ Duy dường như có vẻ ngại ngùng, thanh âm cũng rất nhẹ nhàng, êm ái:
- Nhờ ngươi chuyển lời tới vương phi, nói là ta và điện hạ trước kia có chút chuyện không được thoải mái. Lâu rồi ta không muốn động tới, nhưng sự tình năm đó thực khiến ta rất thất vọng. Điện hạ ngài nên biết tính tình của ta. Nếu như ta không cao hứng, có thể đem đến một số chuyện không vui tới cho người. Ừm! Mấy câu này nhờ ngươi chuyển cho ta. Ta đứng đây đợi câu trả lời của vương phi.
Cung nữ này vừa kinh ngạc, vừa nhìn Đỗ Duy mà nghĩ "công tước hoa Tulip này quả nhiên lớn mật, đương nhiên lại dám nói những lời vô lễ này với vương phi."
Đỗ Duy lại không lo không vội.
Trong khoảnh khắc, cung nữ vào bên trong, rồi chạy chậm trở ra, sắc mặt có chút khó coi, dường như hơi hoảng hốt:
- Điện… Điện hạ kêu ta hỏi ngươi… Hỏi ngươi…
- Hỏi ta cái gì?
Đỗ Duy căng miệng cười.
Cung nữ cắn răng:
- Điện hạ hỏi công tước đại nhân muốn như thế nào mới có thể cao hứng được một chút?
Đỗ Duy lại không nhìn mặt cung nữ này, chỉ ngắm sắc trời, chậm rãi nói:
- Không nên nói thì không nói, không nên vung tay thì không vung, không nên quản thì không quản… A! Là những lời này…
Dừng một lúc, hắn mới lạnh lùng nhìn cung nữ:
- Ta còn có việc, không thể ở đây đáp lời vương phi. Ngươi chỉ cần đem lời của ta nói cho nàng. Nói rằng điện hạ nàng nghe hay không nghe, đều chỉ là một ý niệm trong đầu. Mong rằng nàng nên suy xét thấu đáo. Tốt rồi, là những… Ta còn có việc, đi trước.
Nói xong, cứ thế nghênh ngang rời đi.
Người hầu cung đình lúc trước ở bên Đỗ Duy đang đứng ở phía xa, không dám đứng quá gần. Khi thấy Đỗ Duy rời đi mới vội đuổi theo.
Đỗ Duy vừa đi, vừa khẽ nói:
- Ta vừa mới cùng cung nữ của vương phi nói chuyện, ngươi nghe được không?
- Ách… Không có!
- Ta không dám nghe trộm!
Gã người hầu cung đình này vừa vội đuổi theo vừa lắc đầu.
Đỗ Duy tiếp tục bước dài lên trước:
- Lúc ngươi về, khẳng định là bệ hạ sẽ hỏi ngươi. Hôm nay ngươi đi cùng ta, ta gặp người nào, nói cái gì cũng không quan hệ. Ngươi nói thật là tốt rồi.
Người hầu kia cười khổ:
- Thực ra ta không nghe thấy, ta đứng ở rất xa…
Đỗ Duy nhíu mày, đứng lại nhìn gã:
- Để cho ngươi nói thì ngươi nói. Đừng cho là ta không biết, chỗ ngươi đứng rất thuận hướng gió, ngươi lại cố ý dỏng lỗ tai lên.
Gã người hầu này sắc mặt trắng bệch, gần như muốn quỳ lạy xuống. Đỗ Duy khôi phục lại nét cười trên mặt, đỡ hắn lên, thuận tay đem một mai kim tệ (một đồng tiền vàng) nhét vào tay hắn:
- Hãy nghe lời ta, nói thật… Một chữ cũng không sót!
Đợi đến khi Đỗ Duy ra phía sau hoàng cung, gã người hầu này quả nhiên về đến bên tiểu hoàng đế, đem một vài sự tình trong hoàng cung hôm nay nói ra. Trừ nơi ở của công chúa Karina, hai người đóng cửa nói chuyện, nội dung không lọt được ra ngoài. Những sự tình khác, Đỗ Duy đều không dấu diếm người hầu cung đình.
Kể đến lời nhắn của Đỗ Duy tại cung của vương phi Daisy…
- A! Chẳng lẽ…!
Charles nhíu mày suy tư:
- Nghe những lời này, chẳng lẽ vương phi Daisy đã lộ ra điểm yếu, bị lão sư nắm được?
Hắn đứng lên, đi về phía trước mấy bước:
- Sự tình ngày trước… Đó là ý tứ gì? Còn nữa, sự kiện năm xưa? Năm xưa xảy ra sự kiện gì?
Rất nhanh, hắn tìm tổng quản thị vệ cung đình – Cheek tới để dò hỏi.
Cheeck nhíu mày nói:
- Bệ hạ, năm xưa…
- Sao?
Charles nhìn người mà lúc sinh tiền phụ thân đã tín nhiệm nhất:
- Xem ra sự tình năm xưa, ngươi cũng biết một chút?
- Ta không dám xác định. Năm xưa đã phát sinh một sự kiện, nhưng ta cũng không biết chuyện này cùng với vương phi Daisy có quan hệ gì.
Cheeck nghiêm túc nói:
- Hơn nữa, sự kiện đó năm xưa tiên vương đã hạ lệnh phải kín miệng nên rất ít người được biết. Cho đến nay, theo ta thì những người biết sự kiện kia chỉ có tiên vương, công tước hoa Tulip, cung đình ma pháp sư và ta. Tiên vương đã có nghiêm lệnh, không cho để lộ nửa chữ…
- Nói nhảm! Hiện tại ta hỏi ngươi, ngươi còn dám không nói ư?
Charles giận nói.
Cheeck đấu tranh một lát, nhưng rốt cuộc hắn đối với hoàng thất cũng hết mức trung tâm. Nhiếp Chính vương đã mất, lòng trung của hắn đã dời đến bên tiểu hoàng đế. Thị vệ tổng quản này thở dài một hơi, hạ thấp giọng nói:
- Năm ngoái, vào yến hội buổi tối, bệ hạ có nhớ không?
Charles sao có thể quên?
Lần yến hội đó, trong lòng hắn đang hâm mộ Muse, lấy thân phận hoàng đế mời Muse nhảy một điệu. Kết quả là vinh diệu này lại bị đối phương ngang nhiên cự tuyệt, khiến hắn vẫn cứ canh cánh trong lòng.
- Tan tiệc? Làm sao?
- Sau khi tan tiệc, công tước hoa Tulip đã từng rời khỏi hội trường.
- A! Ta nhớ rồi!
Charles gật đầu:
- Là do phụ thân đã thỉnh hắn ra phía sau thương nghị sự tình gì đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
- Thên thực tế là, hồi đó là có kẻ giả truyền mệnh lệnh, lừa công tước hoa Tulip ra phía sau, sau đó đã xảy ra một trường ám sát! May mắn là công tước hoa Tulip đại nhân thực lực bất phàm, tuy thân thể mang bệnh nặng nhưng vẫn giết chết kẻ hành thích mà chỉ bị thương nhẹ.
Charles tức thì cả kinh:
- Ám sát?
Nhãn thần của tiểu hoàng đế đảo lên đảo xuống, rõ ràng là đang cố gắng suy tư gì đó.
***
- Ngươi làm như vậy là có dụng ý gì?
Sau khi về đến phủ công tước, trong thư phòng, Đỗ Duy đang đối diện với một người khách đặc biệt.
Lão đầu tử lạnh lùng này không chút khách khí, chiếm luôn chiếc ghế thoải mái nhất trong thư phòng, Đỗ Duy lại chỉ có thể tự mình ngồi ghế dựa dành cho khách.
Lam Hải Duyệt thở dài một hơi, hỏi vấn đề này. Đỗ Duy không lập tức trả lời, chỉ liếc mắt nhìn lão già này:
- Ngươi có thể bỏ cái dáng điệu xấu xa này đi hay không? Tốt xấu gì ngươi cũng là cường giả thánh giai, đừng có làm ra vẻ như một lão già dở hơi nữa.
- Tuổi già…!
Lam Hải Duyệt khẽ hờ hững cười, siết chặt chân lên thảm lông:
- Ta và ngươi không giống nhau. Thân thể của ngươi mạnh mẽ hơn ta. Thực ra ta không sở trường về vũ kỹ, thân thể có yếu một chút cũng là bình thường.
Đỗ Duy hừ một tiếng, không cùng lão dở này nói lung tung:
- Ngươi vừa mới hỏi ta cái gì?
- Ngươi biết kẻ hầu bên thân kia là tai mắt của tiểu hoàng đế?
- Đây không phải là rõ ràng sao. Ta là một ngoại thần, lại ở trong hoàng cung chạy tới chạy lui, kẻ hầu bên người khẳng định là sẽ hồi báo (báo cáo lại).
- Như vậy là ngươi cố ý ở trước mặt "tai mắt" mà nói mấy lời với vương phi Daisy… là cố ý truyền đến lỗ tai tiểu hoàng đế?
Lam Hải Duyệt cười gian nhìn Đỗ Duy.
- Không sai!
Đỗ Duy gật đầu thừa nhận.
Lão già than thở:
- Ngươi… quá giảo hoạt.
Quả nhiên, Đỗ Duy thản nhiên cười:
- Ta cũng không có biện pháp… Sau khi nắm quyền lực, niên kỷ của tiểu hoàng đế có lớn một chút, nhưng dường như lại có phần bảo thủ, khăng khăng cho mình là thông minh, thích để lộ rõ một chút thông minh của mình. Nếu như ta nói với hắn, vương phi Daisy không phải là thứ tốt. Nói cho hắn, bọn người nhà của Contra cũng không có tâm tư tốt lành gì. Chỉ sợ là hắn sẽ không tin. Đặc biệt hiện nay, hắn còn tưởng có thể qua mặt được Contra. Hừ, hắn chỉ biết tin tưởng chính mình. Đứa nhóc này đã quá cứng rồi.
- Cho nên ngươi mới cố ý chọc ngoáy một phen. Là kẻ ngốc cũng biết người hầu bên cạnh kia là tai mắt, ngươi lại nói những chuyện đó ở trước mặt hắn.
Lam Hải Duyệt lắc đầu.