Ác Ma Bá Yêu: Chỉ Yêu Cô Gái Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 227: Người phụ nữ độc ác (17)

Vẫn còn nhớ rõ lúc trước mình đối với những lời này cũng không hiểu được, cho nên vẫn dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn cha.
Cha chỉ trầm mặc không nói, thật lâu sau, ông mới từ trong ngăn kéo của mình lấy ra một cái chìa khóa.


"Đây là chìa khóa két bảo hiểm, nếu một ngày kia con gặp khó khăn, có thể hướng những người này nhờ giúp đỡ."
Khi đó cha cũng không biết tương lai không lâu sau, ông vĩnh viễn rời khỏi con mình, chỉ là bởi vì ông có thói quen bình thường sẽ dạy cho con mình một chút chuyện nhỏ.


Cha, hiện tại không biết có tính là chuyện khó khăn hay không, vừa muốn hung hăng đả kích Đỗ thị, lại muốn bảo toàn chính mình.
Thật ra thì, sau khi cha đi, đã từng nghĩ tới muốn mở két bảo hiểm, dù sao bên trong có đồ vật gì mình cần kiểm tra tốt và nhận thử xem.


Chỉ là, thời điểm lúc đầu hận cha mẹ cứ như vậy dời khỏi mình và Thiến Nhi, thậm chí không có một lời từ biệt, hay là đang trước mặt mình và Thiến Nhi.


Mỗi lần nhìn thấy cái chìa khóa đó, trong lòng chính là oán hận, thậm chí đôi khi nghĩ, có phải cha đã sớm đoán được hay không, cho nên mới nói với mình như vậy.
Rồi sau đó, còn lại là hơi thở tuổi trẻ hừng hực, trong lòng cứ nghẹn một hơi như vậy.


Sau đó, thời gian từ từ từng chút từng chút trôi qua, không khỏi cười mình mới đầu ngây thơ, huống chi công ty phát triển dường như là hoàn mỹ, vì thế, cảm thấy không cần thiết mở ra.


Giang Triết cúi người xuống, sau đó kéo một hộc tủ ở ngăn kéo dưới cùng ra, sau đó đưa tay vào, chạm đến cái kim loại lạnh như băng kia.
Ngón tay anh nhẹ nhàng lấy ra cái chìa khóa kia.
Nhẹ nhàng mở két bảo hiểm, bên trong chỉ có một phần tài liệu mỏng manh.


Trong lòng Giang Triết một trận hoài nghi, chẳng lẽ cha nói cái này có thể giúp mình vượt qua cửa ải khó khăn sao?
Một khắc kia, anh cảm thấy một trận châm chọc.


Cũng là tự trách mình ngốc, hôm nay làm sao có thể vô duyên vô cớ nghĩ tới cái này, dù sao cha không phải thần, ông không có bản lĩnh biết trước mọi thứ.
Một loại lừa gạt nảy lên trong lòng, anh thậm chí có một loại xúc động ngay tai chỗ xé nát tờ giấy này .


Chính là nghĩ lại một chút, chuyện cha làm đều thực tế, ông chưa bao giờ cố làm ra vẻ huyền bí.
Anh nhớ tới ngày đó vẻ mặt cha nói với mình, rõ ràng là chuyện nghiêm túc, căn bản không giống như là bộ dạng nói đùa.
Nghĩ đến đây, tay anh liền hướng về phía những tài liệu kia.


Thật mỏng manh mấy tờ giấy, cũng là rậm rạp chằng chịt, Giang Triết xem xong không khỏi chấn động.
Sau đó anh bưng kín mặt mình thật chặt, nước mắt từ kẽ ngón tay nhanh chóng chảy xuống.
Bờ vai của anh không ngừng run run, sau đó chậm rãi quỳ xuống.


Anh chưa từng nghĩ đến cái trong két bảo hiểm thế nhưng cất giấu một cái bí mật lớn như vậy.
Cha, cha thân yêu của tôi, mấy năm nay chỉ cần vừa nghĩ tới tình cảnh ngày đó cha cùng mẹ rời đi trong lòng liền đau đớn không thôi, trong lòng đối với cha thậm chí là oán hận thật sâu.


Nhưng, hiện tại mới biết được, thì ra cha đã an bài toàn bộ, mình lại không ngờ tâm tư ông kín đáo như thế.
Thực xin lỗi, cha, thực xin lỗi.
Giờ phút này có bao nhiêu lời nói cũng không bù lại được áy náy của mình.


Phần tài liệu kia đã rơi xuống trên sàn nhà màu rám nắng, ánh nắng chiếu vào trong phòng, ánh sáng nghiêng qua cửa sổ thủy tinh chiếu trên tài liệu, ánh sáng lóng lánh đẹp mắt.
Đúng lúc này di động vang lên.
Tiếng chuông quen thuộc thường ngày có vẻ như đột ngột phá vỡ không gian yên tĩnh.


Giờ khắc này cảm xúc Giang Triết vô cùng xuống thấp, một loại tình cảm thật sâu chưa bao giờ có vây quanh anh.
Chỉ là kia tiếng chuông dường như nhất quyết không buông tha, rất có thể Giang Triết không tiếp ông ta sẽ không dừng lại.
Giang Triết hô hấp thật sâu, sau đó nhấn nút trả lời.
"Tổng giám đốc Giang, chào anh."


Âm thanh trầm thấp, Giang Triết chưa từng nghe qua, bên kia rất nhanh nói một cái tên.
Giang Triết đột nhiên đứng thẳng lên, cái tên này mình vừa mới nhìn thấy trên tài liệu kia, theo tài liệu người này là nhân viên cao cấp của Đỗ thị.
"Chú khỏe chứ, Tần thúc thúc."


Cha nói không sai, những người này quả thật đứng ở nơi người khác nhìn không thấy, vì Minh Đế lặng lẽ cống hiến.
"Mười phút sau cháu sẽ nhận được một phần tài liệu."
Bên kia không dùng kính ngữ, nhưng giọng điệu vô cùng cung kính.
"Cám ơn."


Thông minh như anh, làm sao có thể không biết sẽ là tài liệu gì.
"Không cần."
"Tần thúc thúc, xin hỏi đến lúc đó chú thích đi nơi nào?"
Bên kia truyền đến thanh âm sang sảng.
"Thật ngại quá, Tần thúc thúc, hôm nay cháu mới biết được cha thì ra còn có một công ty."


Hơn nữa buồn cười là, chính mình từng nhiều lần gặp mặt tổng giám đốc công ty kia, bàn bạc chuyện hợp tác.
Mà càng làm trong lòng anh khó chịu là, làm một thương nhân, anh không chỉ một lần ép giá.