Giang Thiến gật đầu, sau đó lau khô nước mắt, ngẩng đầu nhìn anh.
"Anh, em đồng ý với anh."
Đồng ý với anh, từ nay về sau sẽ quên đi toàn bộ chuyện từng bị tổn thương thật sâu, đồng ý với anh từ nay về sau trở nên dũng cảm.
Giang Triết tựa đầu vào vai Giang Thiến, trong lòng vui vẻ.
Lâm Mẫn gọi điện thoại tới, nói là đã tra ra toàn bộ chủ nhiệm Lý, hỏi hiện tại Giang Triết có rảnh hay không.
Giang Triết nhìn thoáng qua Giang Thiến trong lòng có chút khó xử.
"Anh, đi đi, em không sao."
Giang Thiến khẽ đẩy Giang Triết ra, trên mặt là nụ cười xinh đẹp động lòng người.
"Em đồng ý với anh nhất định sẽ trở nên dũng cảm, anh yên tâm."
Cô hướng về phía Giang Triết giơ nắm tay.
Khóe miệng Giang Triết nổi lên tươi cười, nhìn nụ cười trên mặt Giang Thiến, anh biết cô nhất định làm được, tuy rằng cần một quá trình, nhưng đó là Thiến Nhi của anh, Thiến Nhi của anh khẳng định tự mình vượt qua được.
"Được, anh đi."
Giang Triết lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho tài xế.
Nhiều ngày trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên không có lo lắng cùng ưu sầu gì, anh biết chuyện quan trọng nhất trước mắt của mình là tra ra người làm tổn thương Thiến Nhi.
Khi tới công ty, Lâm Mẫn cùng các nhân viên cao cấp đều ở phòng họp, vừa nhìn thấy Giang triết đẩy cửa phòng họp, lập tức cung kính chào: "Tổng giám đốc Giang."
Giang Triết khẽ gật đầu, ánh mắt sắc bén quét qua mặt mỗi người.
Lâm Mẫn nhanh đi lên, sau đó đem một chồng tài liệu trong tay đưa tới, "Tổng giám đốc, đây là tất cả chủ nhiệm họ Lý."
Giang Triết nhìn kết quả, ánh mắt nhanh chóng quét qua, những người này đại đa số anh đều biết, có cơ quan chính phủ, hẳn là không có khả năng, những người đó nhất định là biết người sau lưng Thiến Nhi là mình, làm sao dám xuống tay như vậy.
Tất cả có khả năng chính là công ty, cái loại này quyết đánh đến cùng .
Trong đó một cái tên khiến anh ngừng lại, anh khẽ nhíu mày một chút.
Lý Kỳ Trung?
Thật ra anh đối với cái tên này không phải rất quen thuộc, nhưng anh đối với người đảm nhiệm chức vụ này rất quen thuộc.
Đỗ thị?
"Tra một chút Lý Kỳ Trung công ty Đỗ thị có phải công ty của Đỗ Hân Lệ hay không?"
Trong phòng lập tức nghe thấy âm thanh gõ bàn phím.
Chỉ chốc lát sau, liền vang lên giọng của Lâm Mẫn, "Tổng giám đốc, phải"
"Đúng vậy, tổng giám đốc."
Mấy người khác cũng rối rít nói.
"Được, lập tức đến cục công an tìm ảnh chụp của Lý Kỳ Trung, sau đó cho người phụ nữ đó nhận thức thật tốt."
Trong lời nói Giang Triết mang theo lạnh lẽo từ trong xương, ánh mắt của anh càng làm cho không người nào có thể nhìn.
Lâm Mẫn nhanh chóng chạy đi ra ngoài.
Công ty trên dưới mỗi người đều biết người kia quan trọng đối với tổng giám đốc.
Sau ngày gặp chuyện không may, công ty từ trên xuống dưới mọi người thay nhau lo lắng cho Giang tiểu thư.
Rất nhiều người thậm chí ở trên diễn đàn tức giận mắng, bởi vì cái cô bé kia bất luận nhìn thấy ai đều mỉm cười, đó là một nụ cười e lệ khiến mọi người trong công ty đều thích cô. Qua nhiều năm như vậy, chưa từng dựa vào thân phận của mình sai bảo người khác.
Cho nên tuy rằng những ngày kia tổng giám đốc không tới công ty, nhưng mọi người vẫn giống như cũ cần cù chăm chỉ làm việc. Mọi người biết đối với việc này không thể giúp gì khác, chỉ có dùng thực tế công việc của mình báo đáp bình thường tổng giám đốc quan tâm. Cho nên hiện tại có cơ hội có thể làm mấy chuyện này, mỗi người đều là tận tâm tận lực.
Rất nhanh, bên kia truyền đến tin tức, nói là qua người phụ nữ đó phân biệt, xác nhận hôm đó người cùng cô ta ở đầu đường đúng là chủ nhiệm Lý.
Sắc mặt Giang Triết tối tăm từ trước đến nay chưa từng có, anh trở về phòng.
Đỗ Hân Lệ, không thể tưởng được, không thể tưởng được cô thậm chí có lợi hại như vậy, không phải là ác độc như thế.
Anh đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn bên ngoài.
Giờ phút này, đúng là thời gian tan tầm giữa trưa, trên đường cái ngựa xe như nước.
Từ góc độ này của mình nhìn sang, không thấy rõ nét mặt từng người, nhưng là có thể thấy được mỗi người đều là dáng vẻ vội vã, có phải trở về hay không, bởi vì phía trước có một mái nhà ấm áp.
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, nhớ tới cha từng nói qua với mình một đoạn.
Ông nói: "Triết nhi, làm một thương nhân mặc dù phải quang minh lỗi lạc, nhưng là con phải đề phòng người khác âm hiểm. Những lời này cũng không phải nói muốn con học được âm hiểm, để cho con học được dùng thủ đoạn âm hiểm đối đãi người khác."
Giang Triết nhớ rõ lúc cha nói những lời này khi đó mình còn không tán thành.
Bởi vì khi đó thế giới của mình chỉ có Giang Thiến, hoàn toàn đều là Giang Thiến, trong lòng anh căn bản chính là không chứa bất kỳ thứ gì khác.
Nhưng là mặc kệ anh có nghe hay không, cha vẫn kiên trì nói với anh chuyện kế tiếp.
"Những năm này bên người cha có không ít người trung thành và tận tâm, Minh Đế đi đến hiện tại, cùng bọn họ không phân ra trước ngựa sau yên, qua nhiều năm như vậy, bọn họ một mực yên lặng đứng ở nơi người khác nhìn không thấy."