A Mạch Tòng Quân

Chương 36: Vào thành

Mùa đông năm đó, Mạch soái phụng mệnh lẻn vào thành Dự Châu. Trước khi đi, Thành Tổ hỏi: “Còn e ngại điều gì

không?” Mạch soái cười nói rằng: “Ta đầu đội trời chân đạp đất, che núi

lấp biển, há lại còn có điều gì phải e ngại!” Thành Tổ vô cùng tán

thưởng, nói Mạch soái thật xứng là anh hùng. Năm đó cùng Trương Sĩ Cường đồng hành vốn vẫn là một thiếu niên ít tuổi, nhu nhược như nữ tử. Quân

sư Từ Tĩnh xảo trá, lệnh cho phải giả trang thành phụ nữ, giả bộ là thê

thất, yểm trợ cho Mạch soái.

――― [ hạ sử - mạch soái liệt truyện ] ―――

Trời Giang Bắc vô cùng giá rét, vừa

vào đông đã nhiều gió tuyết, nhất là vào tháng chạp tuyết lại càng dày.

Buổi trưa ngày mười chín ấy, trời lại bắt đầu có tuyết, đến đêm liền

chuyển thành những bông tuyết lớn trắng xóa bay đầy trời như lông ngỗng. Hai ngày sau, vào ngày hai mươi mốt, bầu trời đột nhiên trở nên trong

trẻo, vầng thái dương vốn ẩn mình sau tầng mây âm u chợt lộ ra, tỏa ra

vạn vạn ánh hào quang lấp lánh bao trùm lên một dải tuyết lớn trên sông

Bình Nguyên, khắp nơi là một màu trắng xóa đến nhức mắt.

Con đường lớn ngoài thành Dự Châu,

từng tốp năm, tốp ba người đi đường đang bước đi, dưới chân tuyết lún

sâu, mỗi bước dẵm xuống có thể không nhìn thấy mắt cá chân, khiến cho

người ta phải cố hết sức mới có thể tiến lên phía trước. Những người này đều là dân chúng phụ cận của thành Dự Châu, đến thời điểm gần cuối năm, hoặc là đi vào trong thành bán chút củi gỗ đổi lấy ít chè, muối, hoặc

là đi vào trong thành mua chút hàng hóa mừng năm mới.

Không lâu sau khi thủ thành Dự Châu,

tướng Thạch Đạt Xuân không đánh mà hàng, Dự Châu lọt vào tay người Bắc

Mạc, dân chúng trong thành trở nân khủng hoảng, không ngờ quân Bắc Mạc

lần này lại chấp hành quân kỷ rất nghiêm minh, đối với dân chúng không

hề có một sự xâm phạm nhỏ nào.

Khi thành Hán Bảo bị phá, tiếng la

khóc đã sớm đã tiêu vong ở trong không gian của dãy Ô Lan núi non trùng

trùng điệp điệp, mà ba mươi vạn biên quân Nam Hạ chết ở Tĩnh Dương lại

cách dân chúng Dự Châu quá xa, cho nên những nông phu thôn dã này cả đời bán mặt cho đất, bán lưng cho trời đối với chiến tranh đều không có

khái niệm gì, trong lúc quốc gia mình cùng quốc gia khác giao tranh, bất quá trong mắt họ chẳng qua cũng chỉ là sự thay đổi trang phục của binh

lính canh gác trên cổng thành, còn lâu mới quan trọng bằng việc một năm

mới sắp đến.

Vì thế, sau khi trải qua sự hoài nghi cùng khủng hoảng ban đầu, sự quẫn bách và sợ hãi của dân chúng Dự Châu

cứ như vậy mà dần dần trở nên yên ổn, tiếp tục tuân theo quỹ đạo vốn có

của mình. Trái lại, tâm lý của nhóm thư sinh vô dụng lại không như vậy,

một bên mắng nhiếc tên giặc phản quốc Thạch Đạt Xuân, một bên lại không

dám dùng sự kiên cường, anh dũng trong lòng mà đối chọi lại với đao

thương trong tay người Bắc Mạt.

Một người đứng lên thì một đám ngã

xuống, chỉ còn lại mấy kẻ co rúm một bên cầu giữ được mạng sống, dùng

ánh mắt sợ hãi mà nhìn đao thương di tộc uống no máu tươi của chính đồng bào mình.

Lúc này, chúng ta không biết là nên

đau đớn tức giận mắng nhiếc sự tê liệt của dân chúng Dự Châu, ta thán

văn nhân từ xưa vốn hay ngông nghênh, hay là nên giơ cao ngón tay cái

khen thủ đoạn cao minh của nguyên soái Bắc Mạc Trần Khởi.

Tại một nơi ven rừng ở phía Tây thành Dự Châu, một nông phu còn đang độ tuổi thiếu niên từ trong rừng bước

nhanh ra, ở ven đường là một chiếc xe la đợi sẵn, thấp giọng nói với một thiếu phụ trẻ tuổi trên xe: “Đều che giấu rất tốt.”

Thiếu phụ kia nhẹ nhàng “Ừ” một

tiếng, cũng không nói chuyện, ánh mắt sáng ngời tỉnh táo quan sát một

chút bốn phía, rất tốt, xung quanh cũng không có người đi đường đi ngang qua.

Thiếu niên kia vẫn do dự, nhịn không được hỏi: “Ngũ…”

“Gọi là nương tử!” Thiếu phụ sửa lại, tiếng nói có chút khàn khàn, cùng với khuôn mặt trẻ trung rạng ngời

thật không hợp chút nào.

Khuôn mặt thiếu niên ửng đỏ, mất tự

nhiên liếc mắt nhìn thiếu phụ một cái. Thiếu phụ nở nụ cười, còn nói

thêm: “Nếu cảm thấy không được tự nhiên thì gọi là đại tỷ đi, dù sao vừa nhìn cũng thấy ta lớn hơn ngươi.”

“Đại… tỷ,” Đầu lưỡi thiếu niên vẫn có chút vấp váp, vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên hỏi: “Vì sao ngay cả chủy thủ

cũng không thể đem theo? Vạn nhất gặp phải chuyện gì thì phải làm thế

nào?”

Thiếu phụ trẻ tuổi đưa mắt nhìn về

phía thành Dự Châu ở phía xa xa, sắc mặt bình thản nói: “Nếu gặp phải

chuyện gì, trong tay có chủy thủ thì có tác dụng sao?” Khóe miệng của

nàng nhếch lên một chút, thành một hình cánh cung rất đẹp, quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, vui đùa nói: “Nhị Đản, đây là ngươi đang dẫn thê

tử mới cưới vào thành mua hàng tết, vậy thì mang theo hung khí làm gì?”

Trương Nhị Đản bị bốn chữ “Thê tử mới cưới” làm cho sắc mặt trở nên quẫn bách mà đỏ bừng, không tự giác nhìn

trộm ngũ trưởng A Mạch một cái. Một thân quần áo thôn phụ giản dị, trên

búi tóc đen dầy là một chiếc khăn bịt đầu bằng vải hoa, dùng trâm bạc

giữ lại, tóc mai hai bên chỉnh tề, khuôn mặt mềm mại bị cái lạnh làm cho đỏ bừng, như thể là dùng son quá đậm, khó che lấp được dáng vẻ quê mùa, càng khiến cho anh ta không dám nhìn lâu, nhưng cũng không khống chế

được mà thỉnh thoảng lại trộm ngắm A Mạch, gò ngực thế nhưng cũng nổi

lên, áo bông mặc dù dày, lại vẫn không che lấp được đường cong nơi đó.

Thực động lòng người, khiến cho Trương Nhị Đản có chút tâm tư không thể giải.

Cảm thấy được ánh mắt của Trương Nhị

Đản, A Mạch không nhanh không chậm đưa tay vào ngực, sờ soạng một hồi,

từ bên trong lấy ra hai cái bánh bao trắng như tuyết, tung lên tung

xuống trước mặt Trương Nhị Đản, rồi lại lần nữa nhét vào trong ngực, còn dùng tay sửa sang lại một chút độ cao hai bên.

Trương Nhị Đản bừng tỉnh đại ngộ, tròn miệng nói không ra lời, ngây ngốc nhìn A Mạch.

A Mạch chúm chím khóe miệng, cười

nói: “Tiểu tử ngốc, khép lại miệng đi, cái này là ta thuận tay lấy trên

mâm cơm của Thương tướng quân, định lực của tướng quân so với ngươi mạnh hơn nhiều, thần sắc chẳng những một chút cũng không thay đổi, còn khen

ta thông minh, nói là nhất cử lưỡng tiện, khi đói còn có thể làm lương

khô để ăn.”

Trương Nhị Đản lại há hốc mồm, nghẹn đỏ mặt nói không ra lời.

Thành Dự Châu đã không còn xa, trên

mặt A Mạch nở nụ cười tươi, hít sâu mấy hơi thở, quay đầu nói với Trương Nhị Đản: “Sắp đến rồi, ngươi chuẩn bị tốt chưa?”

Trương Nhị Đản vội vàng dùng sức gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc đưa mắt nhìn về phía xa xa, đáp: “Rồi.”

Vừa dứt lời, trên đầu đã bị A Mạch

đập cho một cái, anh ta khó hiểu nhìn A Mạch, thấy nàng cười hì hì nói:

“Cái rắm! Chuẩn bị cái gì? Chúng ta hiện tại là một cặp vợ chồng muốn

vào thành, có cái gì mà phài chuẩn bị?”

Trương Nhị Đản ngẩn người, lập tức

liền hiểu được ý của A Mạch, có chút không hờn không giận nói: “Đại tỷ,

ngươi không được ở bên ngoài đánh ta, ta tốt xấu gì cũng là nam nhi, khi quay trở về để cho nương ta biết được mà không mắng chửi đại tỷ thì quả thật là điều không thể.”

Thần sắc trên mặt A Mạch lập tức trở

nên sợ hãi, liền tiến lên phía trước đến gần Trương Nhị Đản, nhẹ giọng

chậm rãi năn nỉ: “Nhị Đản đừng nói với bà bà, chờ ta trở về sẽ làm bánh

nướng áp chảo cho ngươi ăn nha.”

Biết rõ là diễn trò, nhưng sắc mặt

Trương Nhị Đản vẫn đỏ bừng, sau đó chợt nghe thấy A Mạch thấp giọng nói: “Nhanh đến, ta không nói gì, còn ngươi không được khẩn trương, nếu muốn gạt người thì trước hết chính mình phải tin là thật, ta chính là Hàn

thị, vợ của ngươi, chúng ta thành thân từ mùng chín tháng chạp, gia cảnh khá giả, vào thành mua lễ mừng năm mới, ngươi sợ ta ở nhà gò bó cho nên mang theo ta đến thành Dự Châu mua chút hàng tết.”

Trương Nhị Đản gật gật đầu, thuần thục quất roi, xe la liền nhẹ nhàng đi lên phía trước.

Sau khi thành Dự Châu rơi vào tay Bắc Mạc, quân giữ thành đều đổi thành binh lính Bắc Mạc, binh lực trong tay Thạch Đạt Xuân chủ yếu phụ trách trị an trong thành. Mỗi khi đến hừng

đông là lúc cổng thành được mở, hiện tại đã quá nửa ngày, ngoài cửa

thành vẫn còn dân chúng Nam Hạ lục tục đứng chờ vào thành. Binh lính Bắc Mạc đứng gác ở cổng thành ăn mặc chỉnh tề, quân kỷ nghiêm minh, nếu

không nhìn kỹ cách phục trang của bọn họ, có lẽ sẽ khiến cho người ta

lầm tưởng bọn họ vốn chính là binh sĩ thủ vệ của thành này.

Khi vào thành rất thuận lợi, binh

lính Bắc Mạc theo thường lệ hỏi Trương Nhị Đản vài câu, thấy anh ta trả

lời cũng không có gì sơ xuất, khẩu âm lại là của người Dự Châu bản xứ,

nên cũng không hỏi nhiều, phất phất tay cho xe la của bọn họ vào thành.

Trong suốt quá trình này, A Mạch vẫn không dám ngẩng đầu, chỉ làm ra bộ

của một thiếu phụ nhát gan, lẳng lặng ngồi ở trên xe la nghe Trương Nhị

Đản dùng ngữ điệu thành thật trả lời những câu hỏi của người Bắc Mạt.

Tiến vào trong thành, A Mạch cùng

Trương Nhị Đản bất giác đều thở phào nhẹ nhõm, Trương Nhị Đản liếc mắt

nhìn A Mạch một cái, rất tự nhiên hỏi: “Đại tỷ, chúng ta tìm một khách

sạn trước rồi để xe la lại, sau đó ta sẽ dẫn ngươi đi mua chút son phấn

nhé, chẳng mấy khi đến được đây.”

A Mạch gật gật đầu, Trương Nhị Đản

dắt xe la đi dọc theo đường cái hướng vào trong thành, tuy rằng năm mới

đã đến rất gần, nhưng hàng quán cùng người đi đường cũng không nhiều, sự náo nhiệt đã lui về quá khứ xa xăm, A Mạch âm thầm tự nhủ, xem ra cho

dù thủ đoạn của Trần Khởi có cao minh đến thế nào đi chăng nữa thì chiến tranh vẫn phủ kín một bóng ma lên tòa thành giàu có này.

Đi lên phía trước không xa, phía

trước chợt có tiếng vó ngựa truyền đến, mười mấy kỵ binh Bắc Mạc vây

quanh hai chiến tướng trẻ tuổi từ góc đường bên kia di chuyển đến. Trên

đường, người qua đường đều tránh dạt sang hai bên, Trương Nhị Đản không

đợi A Mạch phân phó cũng dẫn xe la tránh sang một bên, dùng thân thể dấu diếm thân hình A Mạch ở trên xe, cùng mọi người cúi đầu chờ kỵ binh Bắc Mạc đi qua.

Hai chiến tướng cầm đầu đám kỵ binh

Bắc Mạc đều còn rất trẻ, trong đó một người cùng lắm chỉ mười bảy, mười

tám tuổi, nghiêng đầu sang vị tướng quân thanh niên có khuôn mặt trong

trẻo nhưng lạnh lùng bên cạnh thấp giọng nói chút gì đó, nói sôi nổi đến nỗi rút trường đao bên hông ra, ngay tại chỗ bổ vài nhát vào hư không,

sau đó lại quay đầu kích động hỏi: “Thường đại ca, ngươi nói có đúng

không?”

Thanh âm cũng không lớn, truyền vào

trong tai A Mạch lại không khác gì tiếng sấm, nếu nàng không có đoán

sai, người được gọi là “Thường đại ca” này chỉ sợ chính là “Sát tướng”

của quân Bắc Mạc: Thường Ngọc Thanh ! Nàng suýt nữa thì không kiềm chế

được cảm xúc của mình mà ngẩng đầu lên nhìn xem tên cuồng ma đã giết

chết mười lăm vạn biên quân rốt cuộc có hình dáng như thế nào. Nhưng

nàng vẫn nhịn xuống, chỉ càng cúi đầu thấp hơn, thấp đến nỗi cằm chạm cả vào cổ áo.

A Mạch đoán cũng không sai, người đó

đúng là Sát tướng Bắc Mạc Thường Ngọc Thanh, thiếu niên bên cạnh cũng

không phải ai khác, chính là cháu ngoại của Chu Chí Nhẫn, được xưng tụng là Tiểu bá vương Bắc Mạc, giáo úy Thôi Diễn. Hai người này ở kinh thành Bắc Mạc vốn là chỗ vô cùng quen biết, Thường Ngọc Thanh hơn Thôi Diễn

vài tuổi, lại là đối tượng được Thôi Diễn từ nhỏ đến lớn luôn sùng bái.

Lần này, hai người gặp nhau ở Dự Châu, Thôi Diễn luôn quanh quẩn quanh

Thường Ngọc Thanh, năn nỉ anh ta cho mình về phục vụ dưới trướng.

Theo Thường Ngọc Thanh đi ra ngoài,

miệng Thôi Diễn vẫn không lúc nào giữ yên lặng, Thường Ngọc Thanh không

nói nhiều lắm, chỉ lẳng lặng nghe, như là đang suy nghĩ vấn đề gì đó,

cũng không để những lời của Thôi Diễn lọt vào tai.

Thôi Diễn khoa tay múa chân tự mình

múa đao, thấy Thường Ngọc Thanh không nhiệt tình lắm, bản thân cũng cảm

thấy có chút không thú vị, liền thu đao chán nản nhìn đám người Nam Hạ

bên đường. Sau đó đột nhiên như thể phát hiện ra được cái gì, liền dùng

sống dao vụng trộm vỗ lên đùi Thường Ngọc Thanh, thấp giọng nói: “Thường đại ca, ngươi xem bộ dạng của đám đàn ông phương Nam mọi rợ bên đường

này, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn chúng ta một cái.”

Thường Ngọc Thanh nghe vậy, khóe miệng khinh thường nhếch lên, không nói gì.

Lại nghe Thôi Diễn nói: “Nguyên soái

lại còn muốn chúng ta coi cái lũ người phương Nam mọi rợ này như con dân của mình, nhưng ngươi nhìn xem, bọn hắn như vậy, không nói đến lũ nam

nhân không có can đảm, ngay cả đàn bà cũng không có cách nào có thể so

được với nữ nhân ở kinh thành của chúng ta, một người cũng chẳng thể lọt vào mắt, không giống với những nữ nhân của chúng ta ở kinh thành dám

yêu dám hận a!”

Thường Ngọc Thanh cười cười, chậm rãi đưa mắt nhìn quét qua một lượt đám dân chúng Nam Hạ đang cúi đầu thần

phục bên đường, tầm mắt lơ đãng lướt qua chiếc xe la, không tự chủ mà

dừng lại một chút, ngồi trên xe là một thiếu phụ trẻ tuổi, trang phục

nông dân cũng không có chỗ nào đặc biệt, đầu cũng cúi thấp, nhưng không

hiểu vì sao lại khiến cho anh ta cảm thấy có chút không bình thường.