Hai ngày sau, vết thương trên chân A
Mạch đã tốt lên rất nhiều, nên không muốn tiếp tục ngồi trên xe với Từ
Tĩnh nữa. Chiến mã của nàng đã sớm chết ở Dã Lang Câu, trong quân lại
không thừa con chiến mã nào để cấp cho nàng, nếu xuống xe cũng chỉ có
thể đi bộ cùng binh lính. Hai ngày nay, tâm tình Từ Tĩnh rõ ràng là
không tốt, nghe A Mạch nói muốn xuống xe, liền đảo cặp mắt trắng dã,
không âm không dương nói: “A Mạch, ngươi đáng lẽ phải hiểu rõ rồi mới
đúng chứ, ngồi xe la tốt như thế lại không chịu ngồi, khi không lại đi
luyện chân? Cẩn thận miệng vết thương của ngươi mà vỡ toác ra, lúc đó
thì hay cho ngươi rồi.”
Đã lâu rồi ông ta không sử dụng động
tác trợn mắt như thế này với nàng, nay lại làm như vậy khiến A Mạch
không khỏi cảm thấy có chút thân thiết, giống như khi hai người cùng đi
đến Thanh Châu, khi ấy, Từ Tĩnh luôn trợn mắt lên, rồi dùng ngữ điệu
không âm không dương nói chuyện với nàng.
A Mạch cười cười, đột nhiên đưa tay
vỗ vỗ vào vai Từ Tĩnh, sau đó không để ý đến sự kinh ngạc của ông ta
liền nhảy xuống xe. Nàng quyết định đi trước khi Thương Dịch Chi cho
người tới đưa tin, dù sao nàng cũng là thân vệ của anh ta, hiện tại
thương thế đã bình phục tương đối tốt rồi, tất nhiên là phải đến chỗ chủ soái nói một tiếng. Giờ đã quá trưa, đại quân đã dừng lại, các binh
lính ở các doanh đang nấu cơm, trên đường đi, A Mạch đi đến đâu cũng
thấy có binh lính đứng dậy cung kính hướng về phía nàng hành lễ. A Mạch
trong lòng kinh ngạc, song cũng không hỏi mọi người vì sao lại hành lễ
với nàng, chỉ áp chế nghi vấn trong lòng, giữ sắc mặt bình tĩnh, nhất
nhất gật đầu đáp lễ.
Trương Sinh đang cùng hai thân vệ
nhóm lửa nấu cơm, thấy A Mạch đến thì rất cao hứng, đưa củi lửa cho thân vệ đứng bên cạnh, tiến lên chào hỏi, nhưng ngoài há miệng thở dốc ra
thì không biết nên xưng hô với A Mạch như thế nào. Nếu vẫn gọi là A Mạch thì dĩ nhiên là không thích hợp, nhưng nếu không gọi là A Mạch thì biết gọi là gì bây giờ? A Mạch hiện tại chưa được thăng quan, không thể xưng hô là “Đại nhân” được. Hay gọi là Mạch đại ca? Cũng không được, người
này rõ ràng ít tuổi hơn mình. Miệng Trương Sinh hết đóng lại mở, có chút mất tự nhiên cười nói: “A Mạch, sao ngươi lại đến đây, cái chân bị
thương đã khỏi chưa?”
“Không còn đáng ngại nữa.” A Mạch nói, quay đầu nhìn lướt qua bốn phía.
Trương Sinh nhìn thần sắc A Mạch,
biết nàng tìm Thương Dịch Chi, liền cười nói: “Ngươi tìm tướng quân?
Ngài nói đi phía trước xem xét một chút, một lúc nữa sẽ trở lại, ngươi
chờ một lát đi.”
A Mạch ngượng ngùng cười cười, rồi
khẽ gật đầu, thấy Trương Sinh lại bước qua nấu cơm, liền đi theo ngồi
xổm xuống bên cạnh bếp, tùy ý nói: “Trương đại ca, ta giúp ngươi nhóm
lửa.” Không ngờ Trương Sinh lại vội vàng xua tay nói: “Cũng không dám
xưng là đại ca, nếu ngươi không ngại, gọi ta là lão Trương là tốt rồi.”
A Mạch liên tưởng đến tình cảnh dọc
theo đường đi, liền dừng động tác lại, ngẩng đầu vô tội nhìn Trương
Sinh, hỏi: “Sao Trương đại ca lại nói chuyện như vậy? Trong lòng A Mạch
thực không rõ.”
Trương Sinh nghe A Mạch nói như vậy,
không tiếp lời nàng, chỉ liếc liếc mắt nhìn bốn phía, rồi nhỏ giọng hỏi: “A Mạch, ngày ấy tại Dã Lang Câu ngươi thực sự chém được nhiều thát tử
như vậy à?”
“Bao nhiêu?” A Mạch khó hiểu.
“Trong quân đồn rằng ngày đó ngươi
chém tổng cộng được hai mươi ba tên thát tử, đều truyền đi khắp nơi rồi, hiện tại ngươi chính là anh hùng hảo hán trong quân đội của chúng ta,
cho dù là ai đi chăng nữa, khi nghe xong chuyện này đều phải giơ ngón
tay cái lên bái phục. Ngay cả biệt danh cho ngươi cũng có, là “Ngọc diện Diêm La”, nghe nói là gặp người giết người, gặp phật giết phật.”
A Mạch nghe mà choáng váng, nhất thời không thể nói gì, chỉ ngơ ngác cầm khúc củi trong tay mà quên cả việc
cần phải cho thêm vào bếp. Nàng chẳng qua chỉ là ở trên xe của Từ Tĩnh
nghỉ ngơi vài ngày, không ngờ chính mình đã trở thành một nhân vật anh
hùng trong quân đội Nam Hạ. Chém hai mươi ba tên giặc? Tuy rằng nàng
cũng không nhớ rõ mình rốt cuộc giết bao nhiêu lính Bắc Mạc, nhưng tuyệt đối không thể đến con số hai mươi ba. Hai mươi ba ư? Vậy mà họ cũng dám dựng thành truyện, lại còn sửa sang đánh bóng lại nữa chứ. Bọn họ nghĩ
người Bắc Mạt là cái gì? Rau cải trắng sao? Dễ chém như vậy sao? Còn
nữa, sao nhất định phải gọi là “Ngọc diện Diêm La”? Diêm La thì Diêm La, sao còn thêm hai chữ “ngọc diện” vào làm chi nữa? Nghe thế nào cũng
giống một nhân vật càn quấy trong chuyện xưa mà mẫu thân kể cho nàng lúc bé vậy?
“Này?” Trương Sinh thấy A Mạch ngồi
im nửa ngày không nhúc nhích, nhịn không được liền gọi nàng một tiếng. A Mạch lúc này mới bừng tỉnh, hướng về phía Trương Sinh miễn cưỡng cười
cười: “Trương đại ca, không dám gạt ngươi, ta có chém chết vài tên thát
tử nhưng tính kiểu gì cũng không được hai mươi ba tên đâu.”
“Hử!!!” Trương Sinh thấy A Mạch thế
nhưng lại đem tình hình thực tế nói cho anh ta biết, chứng tỏ thật sự
coi anh ta là huynh đệ tốt, trong lòng thấy thật cảm động, lập tức thực
lòng vì A Mạch mà tính toán, chạy nhanh tới ngăn A Mạch lại, hạ giọng
nói:“A Mạch, ngươi cũng thật là, những lời như vậy đâu thể tùy tiện mà
nói ra như vậy được, đây chính là cơ hội để cho ngươi nổi danh, chỉ có
kẻ ngốc mới tự mình đi nói toạc ra như thế.”
Thần sắc A Mạch có chút do dự, xem ra là vẫn còn muốn cùng Trương Sinh tranh cãi vài câu, vừa mới vươn cổ lên định nói, lại thấy Trương Sinh nói tiếp: “Cho dù sau này có người hỏi,
ngươi chỉ cần cười mà không nói gì là được, không thừa nhận cũng không
phủ nhận, đến lúc đó cho dù thế nào cũng không can hệ gì đến ngươi.”
Thấy Trương Sinh một mực có ý tốt, A
Mạch cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Thầm nghĩ, ta đối với con số hai
mươi ba này cũng không có ý kiến gì, ta chỉ có ý kiến đối với cái danh
hiệu “Ngọc diện la sát” mà thôi. Đúng lúc nàng đang cúi đầu cân nhắc,
đột nhiên nghe thấy tiếng của Thương Dịch Chi ở sau lưng: “Trương Sinh,
cơm chín chưa? Mau đem lên đi.”
Trương Sinh lên tiếng, vội vàng đem
đồ ăn trong nồi ra. Thương Dịch Chi ăn uống rất đơn giản, cũng chỉ là
bánh bao như những binh lính khác, duy nhất là có thêm một đĩa dưa muối
nhỏ. A Mạch theo Trương Sinh đứng lên, quay người hướng về phía Thương
Dịch Chi hành lễ nói: “Tướng quân.”
“A Mạch?” Thương Dịch Chi dùng thần
sắc bình thản nhìn lướt qua nàng một cái, lấy nước do thị vệ mang lại
rửa tay, rất tùy ý hỏi: “Vết thương thế nào rồi?”
“Đã tốt lắm rồi.” A Mạch khom lưng nói.
Thương Dịch Chi lại hỏi: “Nghe nói ngươi chém chết hai mươi ba tên thát tử?”
A Mạch nhất thời không biết nên trả
lời như thế nào, đến lúc đang định nói thật với anh ta thì chợt nghe
thấy Thương Dịch Chi nói tiếp: “Trong quân pháp của Đại Hạ có quy định:
Phàm là binh sĩ, giết được năm kẻ địch, thăng lên chức ngũ trưởng; nếu
giết được hai mươi kẻ địch thăng làm đội trưởng, ban thưởng bốn tước một cấp. Ngươi lại là thân binh của ta, theo lý mà nói thì nên lên tới chức đội trưởng ban thưởng một cấp.” Thương Dịch Chi dừng lại một chút, lại
nói tiếp: “Song ngươi cũng không tuân theo quân lệnh trên chiến trường,
theo luật nên chém, nhưng lần này quân ta chiến thắng, thưởng phạt cần
phân minh, thấy ngươi lập công lớn nên có thể không giết, nhưng không
thể không phạt, cho nên trước hết không ban thưởng thêm một cấp, chỉ
phong làm Ngũ trưởng, thế nào? Có oán hận gì không?”
A Mạch sợ tới mức toàn thân toát mồ
hôi lạnh, nghe Thương Dịch Chi hỏi, vội vàng cẩn thận trả lời: “A Mạch
không hề có nửa câu oán hận. Đa tạ tướng quân không giết.”
Thương Dịch Chi thấy A Mạch khẩn
trương, khóe miệng run run, nói: “Vậy là tốt rồi, Lục Cương hiện đang
thiếu một vị trí Ngũ trưởng, ngươi đi tìm hắn để bổ sung vào chỗ thiếu
đi. Làm việc cho tốt.”
A Mạch luôn mồm đồng ý, thấy Thương
Dịch Chi bắt đầu cúi đầu ăn cơm, không để ý đên nàng nữa, vội cáo từ lui xuống, định rằng về nói với Từ Tĩnh một tiếng, sau đó đi gặp Lục Cương
báo danh. Nàng đoán không ra tâm tư của Thương Dịch Chi, không biết anh
ta vì sao phải làm ra cái chuyện nửa minh bạch, nửa mờ ám này với nàng.
Việc đã tới nước này thì cũng chỉ có thể đi từng bước xem từng bước vậy, chỉ là vừa mới nghĩ đến việc trở về bộ binh doanh, A Mạch liền có chút
co đầu rụt cổ, may là lần này không phải lại làm một tên tiểu binh ở
tầng lớp dưới cùng nữa, Ngũ trưởng tuy là chức quan thấp nhất trong
quân, nhưng tốt xấu gì cũng là một chữ “Quan”, vì thế nhất định không
thể làm hỏng chuyện như lần trước được.
Còn chưa đi đến cỗ xe của Từ Tĩnh, A
Mạch chợt nghe thấy âm thanh xôn xao phía trước, chỉ thấy một gã kỵ binh từ xa đang cưỡi ngựa phi đến, không để ý đang ở trong đại doanh, vẫn
thẳng tay ra roi giục ngựa, phi thẳng đến doanh trướng của Thương Dịch
Chi. A Mạch chau mày lại, cưỡi ngựa trong doanh trại là phạm vào quân
pháp, không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cho tên kia kỵ binh kia nóng
vội như thế.
Từ Tĩnh đang ăn cơm ở bên ngoài xe
cũng nhìn thấy tên kỵ binh kia phóng ngựa chạy qua, ông ta đứng dậy ngẩn người, thần sắc trên mặt thay đổi liên tục, đột nhiên đánh rơi chiếc
bánh bao trong tay xuống đất, bước nhanh về hướng doanh trại của Thương
Dịch Chi.
Đúng lúc A Mạch trở về, vừa vặn đụng phải Từ Tĩnh. “Tiên sinh!” A Mạch kêu lên.
Từ Tĩnh làm sao còn có tâm tư mà quan tâm đến nàng, tùy tiện xua tay một cái rồi quay đầu rời đi. A Mạch ngẩn người nhìn về hướng Từ Tĩnh đang bước vội tới, tựa hồ cảm thấy có chỗ
nào đó không thích hợp. Tuy rằng vừa rồi Từ Tĩnh đi rất vội vàng, nhưng
nàng lại không thấy trên mặt ông ta lộ ra một tia kinh hoàng nào, ngược
lại là trong ánh mắt lóe tinh quang, như là chuyện mà mình đã đợi từ rất lâu rồi, cuối cùng cũng đã xảy ra.
A Mạch tự cười giễu cợt, nàng hiện
tại chỉ là một gã quan có địa vị thấp nhất, đại sự trong quân làm sao
đến lượt nàng tham gia nghị luận? Hay là cái gì cần làm thì cứ đi làm đi thôi. Nàng cười lắc lắc đầu, nói với thị vệ bên người Từ Tĩnh vài câu
để nhắn lại cho Từ Tĩnh rồi đến bộ binh doanh báo danh.
Lục Cương thấy A Mạch lại quay trở
lại, thần sắc trên mặt phức tạp đến cực điểm, anh ta thật sự không thể
hiểu được, tiểu tử này vì sao lại đến ngụ tại bộ binh doanh của mình?
Hắn không phải là cục cưng của tướng quân sao? Hắn không phải vừa mới
lập công lớn sao? Hắn không phải được gọi là “Ngọc diện la sát” sao? Từ
những điều đó mà nói, hắn đáng lẽ không nên đến chỗ của Lục Cương mới
đúng, mà lại chỉ là một tên Ngũ trưởng nho nhỏ, thế này thì anh ta biết
đối đãi như thế nào đây? Như với một Ngũ trưởng bình thường ư, nhưng hắn tuyệt đối không bình thường. Như với một thiếu gia ư? Nhưng hắn cũng
không phải xuất thân từ nhà quyền quý.
A Mạch cười như không cười nhìn Lục
Cương, thấy mọi cảm xúc mê hoặc cùng khó xử đều hiện lên trên mặt anh
ta, liền cung kính cười nói: “Lục đại nhân, A Mạch đến gặp ngài để báo
danh.”