A Mạch Tòng Quân

Chương 25: Thư hùng

A Mạch cắn cắn môi dưới, nói tiếp:

“Chính vì vậy mà khi ở doanh (2) ta phải chịu sự khi dễ của bọn họ, bọn

họ đều nói ta như đàn bà. Dáng người gầy yếu thì thôi không nói làm gì,

nhưng ông trời lại cho ta một khuôn mặt như vậy, ngay cả lông tơ cũng

ngắn. Có người còn bức ta cởi ra cho bọn họ xem, ý muốn coi ta rốt cuộc

có phải là nam nhân hay không……”

Nói xong, âm thanh A Mạch có chút run run, như thể chuyện này thật sự đã xảy ra và đã phát sinh trên thân thể của nàng. Nàng không sợ phải diễn kịch, bởi vì từ vài năm trước, nàng

đã diễn kịch không biết bao nhiêu lần vì sự sinh tồn của bản thân, cho

nên những lời này nói ra vô cùng trôi chảy, trong lời nói tựa hồ còn

mang theo nỗi uất nghẹn cùng huyết lệ.

Sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa từ hồng

chuyển thành trắng, rồi từ tái chuyển thành xanh mét: “Đừng nói nữa! A

Mạch.” Anh ta đỡ lấy bả vai đang run nhè nhẹ của A Mạch, nửa ngày nói

không ra lời, chỉ mím chặt môi, đưa sắc mặt tái xanh nhìn A Mạch.

“Đại ca!” A Mạch đưa đôi mắt đỏ hồng

nhìn Đường Thiệu Nghĩa, sau đó di chuyển ánh mắt, dùng sức nuốt nước

miếng, âm thanh nghèn nghẹn trong cổ họng, nói: “Ta thực hận chính mình, vì sao lớn lên lại có hình dáng như thế này, khiến người khác luôn muốn khi nhục ta. Nói ta sau này làm sao cưới vợ a, cô nương ấy sẽ rất ghét

ta vì ta mang một bộ dạng nữ tính, không có đủ nam tính. Còn nữa, đại

ca…” A Mạch lại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Đường Thiệu Nghĩa, vẻ mặt

khẩn trương hỏi: “Ta đã mười chín tuổi, đến một sợi râu cũng không có,

nếu ta mãi mà vẫn không mọc râu thì phải làm sao bây giờ, chẳng phải sẽ

giống như thái giám trong cung sao?”

Nghe nàng nói như vậy, Đường Thiệu

Nghĩa sắc mặt dịu xuống, dùng quyền đấm nhẹ lên bả vai nàng, cười nói:

“Tiểu tử ngốc, không có việc gì làm nên ngồi suy nghĩ lung tung phải

không, sợ không có cô dâu sao? Ngươi vốn có tài! Chờ thêm vài tuổi nữa,

thân thể sẽ trở nên cường tráng, lúc đó xem ai còn dám nói ngươi giống

nữ nhân? Tướng mạo của ngươi như vậy, hơn nữa vóc dáng cũng không thấp,

về sau thêm chút cơ bắp, kỳ thực lại vô cùng anh tuấn uy vũ, khiến các

bà mối kéo đến phá vỡ cả cửa nhà ấy chứ. Yên tâm đi, tiểu tử ngốc, ngươi nhất định sẽ có cô dâu của mình!”

A Mạch ngượng ngùng cười cười, hỏi: “Thật không?”

Đường Thiệu Nghĩa cũng cười, bất quá

lại không trả lời, anh ta dùng sức nắm lấy bả vai A Mạch: “Được rồi,

dưỡng thương cho tốt nhé, ta phải đi rồi.” Đường Thiệu Nghĩa cầm áo

choàng của anh ta ném lên người A Mạch, rồi nhảy xuống xe, đi được hai

bước lại quay lại đến trước màn xe nói: “Ngươi chờ một chút, ta sẽ nghĩ

cách kiếm một chiếc quần cho ngươi, chớ để chân trần trước mặt Từ tiên

sinh.”

A Mạch gật đầu cười khẽ, Đường Thiệu

Nghĩa cũng không tự chủ được mà nhíu nhíu khóe miệng, nhìn A Mạch tươi

cười có chút xuất thần, sau đó cố gắng phục hồi tinh thần nhảy xuống xe, quay đầu đi vội vã, mãi cho đến khi đã cách xe la rất xa rồi mới dừng

lại, đứng ở nơi đó giật mình, đột nhiên liền cho mình một bạt tai, thanh âm đanh gọn, trong bóng đêm truyền đi rất xa, Đường Thiệu Nghĩa sợ tới

mức cả kinh, nhìn ra xung quanh một chút, cũng không thấy có người chú

ý, lúc này mới cúi đầu tự mắng mình hai câu, rồi đi nhanh về phía doanh

trại.

Trong màn đêm, có một vị tướng quân

dẫn lính đi tuần tra doanh trại, trong lúc giơ đuốc, bóng in trên doanh

trướng nhìn như thể du long(3). Đêm khuya tĩnh lặng không một tiếng

động, thỉnh thoảng ngẫu nhiên phát ra một hai âm thanh ma sát của khôi

giáp.

Bình thường, mỗi khi Từ Tĩnh xuống xe để hoạt động tay chân, phần lớn đều là đi xung quanh xe la vung vẩy cho đỡ mỏi. Nhưng hôm nay phạm vi hoạt động của ông ta lại rộng hơn một

chút, đầu tiên là đi đến doanh trướng của Thương Dịch Chi, thấy Thương

Dịch Chi không có ở đó, ông ta chỉ hỏi thị vệ giữ cửa một câu là Trương

Sinh chạy đi đâu, liền có người nói rằng Trương Sinh cùng tướng quân đi

tuần doanh. Từ Tĩnh gật gật đầu, lại chắp tay sau lưng đi bộ trở về. Thị vệ kia thấy ông ta ngay cả đuốc cũng không mang theo, liền rất ân cần

muốn đi lấy cho ông ta một cây. Từ Tĩnh lắc lắc đầu cự tuyệt, bí hiểm

giơ một ngón tay chỉ chỉ lên trời. Thị vệ kia có chút hồ đồ, theo hướng

ông ta vừa chỉ nhìn lên bầu trời đêm, sau đó dùng vẻ mặt không hiểu nhìn Từ Tĩnh.

Từ Tĩnh nhếch khóe miệng cười cười,

vuốt râu, lắc lắc đầu, cũng không quan tâm đến thị vệ kia nữa, xoay

người bỏ đi. Song ông ta không quay trở về xe la, mà đi về phía ngọn núi phía trước một đoạn, quả nhiên gặp Thương Dịch Chi cùng Trương Sinh từ

phía trước đi lại.

“Tiên sinh? Sao ngài lại tới đây?”

Thương Dịch Chi có chút kỳ quái. Anh ta đi từ đại doanh đến trạm gác

trước núi, không ngờ đi tới ở chỗ này lại gặp Từ Tĩnh, không hiểu Từ

Tĩnh sao không ở trên xe la nghỉ ngơi, quá nửa đêm rồi còn đến đây làm

gì.

Từ Tĩnh liếc mắt nhìn Trương Sinh

đang cầm đuốc đứng bên cạnh Thương Dịch Chi, khẽ nhấp miệng, cười nói:

“Ban đêm không ngủ được, đi ra ngoài ngắm trăng, không biết tướng quân

có nhã hứng ngắm trăng cùng ta không?”

Hôm nay chính là ngày mùng năm, trăng trên trời thì có hình dạng gì. Hơn nữa, nơi này là vùng hoang vu, lại

là đầu mùa đông, vạn vật đều tiêu điều xơ xác, cho dù có là đêm trăng

tròn đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì đáng để thưởng ngoạn, huống chi

đêm nay chỉ có một vầng trăng non vừa mới nhú?

Bất quá, đã ngắm trăng thì cần gì phải tròn hay khuyết.

Ánh mắt Thương Dịch Chi chợt lóe lên, cười cười, phất tay cho Trương Sinh lui, rồi nói với Từ Tĩnh: “Nếu tiên sinh đã mời, thì Dịch Chi cũng chỉ có thể đón nhận. Không biết tiên

sinh muốn đi đâu để ngắm trăng đây.”

Từ Tĩnh nhìn chung quanh, rồi chỉ vào triền núi phía sau quân doanh: “Nơi đó được không?”

Thương Dịch Chi gật đầu, hai người

tìm nơi bằng phẳng trên triền núi rồi chậm rãi đi. Đêm nay mặc dù không

có một vầng trăng sáng, nhưng bầu trời đầy sao cũng rất sáng lạn. Tinh

quang lấp lánh, khiến không gian bao bọc lấy triền núi không còn là một

màu đen dày đặc nữa mà sẫm một màu xanh lam, giống như một chiếc màn

nhung phủ xuống triền núi. Tính tú chiếu những tia sáng nhàn nhạt, lan

tỏa xuống dưới, ban phát cho không gian mênh mông của dãy núi hoang dã

một một tấm lụa mỏng mịn màng, khiến mọi thứ đều trở nên mờ mờ, mông

lung trong đêm.

Trương Sinh cầm cây đuốc xa xa ở phía sau, Thương Dịch Chi hướng gò đất phía trước chậm rãi đi tới, thần thái nhàn nhã mà thản nhiên, căn bản không hỏi Từ Tĩnh vì sao lại mời anh ta đi ngắm trăng. Đường núi mặc dù không gập ghềnh nhưng ban đêm cũng

không dễ đi, Từ Tĩnh lại không thể so với Thương Dịch Chi, mới chỉ đến

giữa sườn núi đã thở hổn hển. Thương Dịch Chi ngừng lại, nhìn Từ Tĩnh

cười ha hả. Từ Tĩnh lấy tay chống đầu gối, lắc lắc đầu, thở dài: “Không

đi được nữa, già rồi, già rồi.”

Thương Dịch Chi không an ủi ông ta,

chỉ tìm một chỗ bằng phẳng, nhổ một ít cỏ khô xung quanh trải trên mặt

đất, rồi ngồi xuống, khi đó mới ngẩng đầu nhìn Từ Tĩnh cười nói: “Tiên

sinh đến đây ngồi đi, ngắm trăng không nhất thiết cứ phải lên đến đỉnh

núi, ta thấy ở triền núi này cũng được.”

Từ Tĩnh cười cười, đi đến bên cạnh

anh ta ngồi xuống. Hai người nhìn bầu trời đêm nhất thời không nói gì,

một hồi lâu sau, Từ Tĩnh mới đột nhiên cười nói: “Ta biết tướng quân

đang suy nghĩ điều gì.”

Quay đầu lại, chỉ thấy Thương Dịch

Chi có chút kinh ngạc nhìn mình, Từ Tĩnh vuốt râu, nheo mắt, nghiêm

trang nói: “Tướng quân đang nghĩ, cảnh đêm đẹp mê người như vậy, nếu có

thêm giai nhân bên cạnh nữa thì sẽ tốt biết bao nhiêu, thế mới đúng là

hiệp cốt nhu tình(4)! Vì sao kẻ ngồi cùng mình lại là một lão già? Đáng

tiếc, đáng tiếc a!”

Thương Dịch Chi giật mình, sửng sốt

nhìn Từ Tĩnh một lát, đột nhiên bật cười thành tiếng, sau đó, tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng không chống đỡ được mà cười té lăn ra trên mặt đất. Anh ta ngửa mặt, nằm trên triền núi, cười to nói: “Người hiểu

ta cũng chỉ có tiên sinh mà thôi.”

Từ Tĩnh không cười, chỉ lẳng lặng nhìn Thương Dịch Chi.

Tiếng cười của Thương Dịch Chi cũng dần dần ngừng lại, đưa mắt nhìn bầu trời đêm, đột nhiên hỏi: “Tiên sinh thấy thế nào?”

“Thấy cái gì?” Từ Tĩnh cố ý hỏi lại.

Thương Dịch Chi khẽ nhếch khóe miệng cười cười, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao tiên sinh lại đi tìm ta?”

“Trong lòng tướng quân có nghi vấn, trong lòng Từ Tĩnh cũng có nghi vấn.” Từ Tĩnh đáp.

Thương Dịch Chi hỏi: “Trong lòng ta có nghi vấn gì?”

Từ Tĩnh đáp: “Song thố bàng địa tẩu,

an năng biện thư hùng.” (Hai con thỏ cùng chạy trên mặt đất, khó có thể

biết được con nào là đực, con nào là cái)(5)

Thương Dịch Chi không trả lời Từ Tĩnh, mà lại hỏi tiếp: “Vậy trong lòng tiên sinh có nghi vấn gì?”

“Không biết tướng quân đối với nghi vấn của chính mình sẽ như thế nào!”

Thương Dịch Chi trầm mặc một lát, thản nhiên nói:“Là thư hay là hùng thì với ta có quan hệ gì đâu?”

Từ Tĩnh cười nói:“Tướng quân có thể nghĩ như vậy, thì ta an tâm rồi.”

Thương Dịch Chi quay đầu nhìn Từ

Tĩnh, thoải mái cười nói: “Mặc dù nói như vậy, song trong lòng vẫn có

chút tò mò, dù sao dáng vẻ của hùng tương tự như thư thì có chút quái

dị, tiên sinh thấy thế nào?”

Từ Tĩnh nheo nheo mắt, nói: “Có năng

lực đi từ trong hang sói đi ra thì mặc kệ khi trưởng thành nó có bộ dáng gì đi nữa, đều chỉ có thể là hùng, nếu là thư, làm sao còn sống đến bây giờ.”

Thương Dịch Chi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa cằm.

Từ Tĩnh cười nói: “Tướng quân chỉ cần thuần dưỡng con thỏ này tốt một chút, ta thấy một ngày kia nó chắc chắn sẽ lớn mạnh và trở thành một mãnh hổ.”

Thương Dịch Chi cùng Từ Tĩnh hai

người nhìn nhau cùng cười to. Tiếng cười sang sảng làm kinh động mấy con vật đi kiếm ăn đêm cách đó không xa, chúng giơ móng vuốt dò xét, đồng

loạt nhìn về phía bên này. Cùng lúc đó, Trương Sinh đang cầm đuốc đứng

cách đó một quãng, nghe thấy tiếng cười cũng có chút nghi hoặc, không

biết tướng quân nhà mình cùng Từ tiên sinh đang bàn luận chuyện gì mà

lại có thể cười thoải mái đến như vậy.

Sáng sớm ngày thứ hai, trước khi nhổ

trại, Đường Thiệu Nghĩa sai người đưa cho A Mạch một cái giáp khố. A

Mạch kinh hỉ vạn phần, lật lật nó trong tay, nhìn có vẻ không mới nhưng

vẫn còn rất tốt, so vào người thì hơi dài nhưng cũng không thành vấn đề, chỉ cần xắn lên một chút là tốt rồi.

Từ Tĩnh đi rửa mặt từ bên ngoài trở về, liếc mắt nhìn giáp khố trong tay A Mạch, hỏi: “Ai cấp?”

A Mạch cao hứng nói: “Là Đường đại ca cho người đưa tới đây, thật tố quá, cuối cùng cũng không cần phải mặc

cái quần chỉ có một ống nữa rồi.”

“Đường Thiệu Nghĩa?” Từ Tĩnh nhướn mày hỏi.

A Mạch gật gật đầu, đặt cái quần ở

một bên, định đợi sau khi quân y đến thay thuốc cho vết thương của nàng

rồi mới mặc cái quần này vào. Từ Tĩnh nhếch miệng cười cười, châm chọc

nói: “Quan hệ của các ngươi tốt thật, đã thành mật thiết giao tình rồi

cơ đấy.”

A Mạch ngẩn ra, khó hiểu nhìn Từ

Tĩnh. Từ Tĩnh chớp chớp đôi mắt nhỏ giải thích: “Vật tư trong quân vốn

rất thiếu thốn, quân trang của binh lính bình thường chỉ được cấp giáp

khố, từ chức quan giáo úy trở lên thì ngoài giáp khố còn có thêm một

chiếc đan khố, loại thứ nhất để giữ ấm, loại thứ hai để đẹp mắt. Lần này xuất chinh, binh lính trong quân không được mang dư thừa một vật gì cả, cho nên mỗi binh lính cũng chỉ có một bộ quân trang. Trong vòng mấy

chục dặm xung quanh đây không có một thôn trang nào, hơn nữa kiểu dáng

này lại là của quân đội, ngươi nói giáp khố này ở đâu ra, có đến tám

chín phần mười là Đường Thiệu Nghĩa cởi giáp khố trên người ra cho

ngươi, nếu ngươi không tin, có thể đi mà tìm hiểu, nhất định là hắn chỉ

còn lại một cái đan khố.”

Hiện tại đã là đầu mùa đông, hành

quân dã ngoại, lại ngồi trên lưng ngựa, chỉ mặc một cái đan khố, huống

chi ngay cả áo choàng Đường Thiệu Nghĩa cũng đều để lại cho nàng, gió

lạnh thổi đến, cảm giác nhất định sẽ là vô cùng khổ sở. A Mạch nhất thời trầm mặc, cân nhắc một chút liền gọi người đem áo choàng của Đường

Thiệu Nghĩa về, nói rằng trong xe không cần phải mặc áo choàng, nên đưa

cho anh ta dùng.

Quân y đến đổi thuốc cho A Mạch, khi

cởi bỏ lớp vải băng bó, thì thấy miệng vết thương của nàng đã khép lại

rất nhanh. Bị ngoại thương như vậy mà không phát sốt đã là rất may mắn

rồi, không thể tưởng tượng được là chỉ trong thời gian có hai ngày ngắn

ngủi thế mà đã kết vảy. Ánh mắt quân y nhìn A Mạch tràn đầy ngạc nhiên

cùng quái dị, nếu cứ theo tốc độ này, chỉ vài ngày nữa thì A Mạch có thể hoạt động mà không gặp mấy khó khăn.

A Mạch vừa mừng vừa sợ, Từ Tĩnh lại rất bình thản, ánh mắt mải miết nhìn A Mạch mang theo chút thâm ý.

Tốc độ trở về của đại quân gần đây

thỉnh thoảng có chậm lại, may là trước đó có thu được lương thảo của

quân Bắc Mạc, cho nên mặc dù không được tiếp tế lương thực, nhưng chuyện ăn uống của đại quân cũng không thành vấn đề. A Mạch ở trong xe của Từ

Tĩnh nghỉ ngơi vài ngày, cái chân bị thương đã bình phục được hơn phân

nửa, ngồi xe đi trên đường cũng không đến nỗi buồn tẻ lắm, Từ Tĩnh tuy

rằng khó hầu hạ, nhưng đối đãi với nàng cũng không tồi, những vấn đề

quân sự mà nàng hỏi, ông ta đều nhất nhất giải đáp.

Nhưng về sau Từ Tĩnh có chút không

kiên nhẫn, A Mạch cảm thấy ông ta như đang đợi một cái gì đó sắp xảy ra, tâm trạng có chút nôn nóng.

(Mấy hôm nay mẹ Cún hơi mệt nên tốc độ hơi chậm, mong các nàng thông cảm nha)

————————

Chú thích:

1- Thư hùng: thư là con cái, giống cái, phụ nữ; Hùng là con đực, giống đực, đàn ông.

2- Doanh: một doanh có 500 quân.

3- Du long: con rồng dạo chơi

4- Hiệp cốt nhu tình: hiệp cốt: cốt cách của hiệp sĩ; nhu tình: tình cảm mềm mại, dịu dàng (của người thiếu nữ)

5- “Song thố bàng địa tẩu, an năng biện thư hùng”: xuất phát từ điển tích sau:

Nhạc Phủ (quan đời Hán chuyên sưu tập thơ ca dân gian và âm nhạc, đời sau gọi những thể thơ và tác phẩm làm

theo loại này cũng là nhạc phủ) thi tập: Mộc Lan thi: “Hùng thố cước

phác sóc, thư thố nhãn mê ly/ Song thố bàng địa tẩu, an năng biện ngã

thị hùng thư”. Nguyên ý chỉ nhận không ra trống mái. Hậu nhân dùng để

hình dung sự tình rắc rối phức tạp, không thể phân biệt.

(nghe đồn) căn cứ vào thơ có thể phân biệt thỏ đực và cái.

Thỏ đực luôn thích đập chân phình

phịch, thỏ cái luôn lim dim mắt, để cho bọn chúng chạy trên mặt đất với

nhau, làm sao phân biệt được bạn nào trai bạn nào gái?

Phương pháp: Nhấc tai thỏ lên, nếu là bạn là trai, chân sẽ đập phịch phịch, nếu bạn là gái thì ngoan ngoãn

hơn nhiều, nhưng mắt sẽ chớp liên tục.