A Mạch Tòng Quân

Chương 18: Tạm thích ứng

Lục Cương thấy A Mạch trầm mặc không

nói, lửa giận trong lòng càng tăng lên, soạt một tiếng, bội kiếm đã rút

ra đặt lên yết hầu A Mạch, cả giận quát: “Nói mau! Là kẻ nào tiếp tay

khiến ngươi ngay cả trưởng quan cũng dám giết?”

Mũi kiếm lạnh lẽo chạm vào cổ họng,

trong mắt A Mạch hiện lên một tia ngoan cường, cắn chặt hàm răng, trầm

giọng nói: “Không sai, đại nhân, ta giết hắn còn có một nguyên nhân

khác, bất quá việc này sự tình trọng đại, còn thỉnh đại nhân…” Nàng nói

đến đây thì ngừng lại, ánh mắt đảo qua những người khác đứng trong doanh trướng.

Lục Cương ngẩn ra, không thể tưởng tượng được A Mạch lại nói như vậy.

“Đại nhân, không nên nghe hắn…” Quan quân thủ hạ vội vàng kêu lên.

Lục Cương đưa tay ra hiệu cho bọn họ yên lặng, chăm chú nhìn A Mạch.

A Mạch biết hiện tại là thời khắc mấu chốt, chuyện sinh tử của nàng tất cả đều nằm ngay trong một tia ý niệm

của Lục Cương. Vì thế liền khẽ mỉm cười, khiêu khích nhìn Lục Cương nói: “Đại nhân, tiểu nhân quả thật có chuyện quan trọng cần bẩm báo. Thỉnh

đại nhân cho những người này lui ra ngoài, đại nhân nếu vẫn không yên

tâm, vậy mời ngài trói tiểu nhân lại.”

Lục Cương quả nhiên bị nàng khích

tướng, cười lạnh hai tiếng nói: “Chẳng lẽ ta còn sợ ngươi sao?” Nói xong liền phẩy tay đuổi hết mọi người ra ngoài, sau đó lại quay lại nhìn A

Mạch, âm trầm hỏi: “Nói, là ai sai ngươi giết anh ta? Đường Thiệu Nghĩa

hôm nay tìm ngươi làm gì?”

A Mạch thoáng sửng sốt, lập tức hiểu

được hàm ý của Lục Cương, anh ta hiển nhiên là muốn dẫn dắt để khiến

mình cắn lại Đường Thiệu Nghĩa. A Mạch trong lòng hừ lạnh, song trên mặt vẫn giữ nụ cười thong dong như trước, nói: “Đại nhân, tiểu nhân hiểu

được giết người phải có lý do, bất quá việc này liên lụy rất lớn, nên

phải thỉnh đại nhân đi mời quân sư Từ Tĩnh, ông ấy nhìn thấy tiểu nhân

tự nhiên sẽ hiểu được căn nguyên trong đó.”

Lục Cương nghe A Mạch đột nhiên đòi

gặp Từ Tĩnh, bỗng thấy chột dạ, nhưng vẫn cười lạnh nói: “Từ tiên sinh

là người như thế nào? Chỉ bằng một tên tiểu binh nhỏ bé như ngươi mà

muốn gặp là gặp được sao? Ngươi thành thật khai ra, ai là người sai

ngươi giết trưởng quan, nếu không đừng trách ta hạ thủ vô tình.”

A Mạch bình tĩnh nhìn Lục Cương, thản nhiên nói:“Đại nhân, có một số việc không biết chưa chắc đã là chuyện

xấu, ngài nói có đúng không? Đại nhân mời Từ tiên sinh đến, thì sẽ hiểu

được một số việc.”

Lục Cương lạnh lùng nhìn A Mạch, đột

nhiên cười nhạo nói: “A Mạch, ngươi đừng tưởng rằng làm ra vẻ huyền bí

như vậy là có thể lừa gạt được ta. Nói ra, còn có đường sống, không nói, ta sẽ lập tức kêu người lôi ngươi ra ngoài chém. Đừng tưởng rằng ngươi

quen biết Đường Thiệu Nghĩa là có thể tránh được quân pháp.”

A Mạch hỏi: “Đại nhân thật muốn biết?”

Lục Cương lấy tay nhẹ nhàng mà vuốt ve lưỡi kiếm, gật đầu nói: “Ít nói nhảm thôi, mau khai ra!”

A Mạch cúi đầu trầm mặc một lát,

trước khi Lục Cương trở nên tức giận liền đột nhiên hỏi hắn: “Đại nhân

cũng biết tiểu nhân trước kia là thân vệ binh bên cạnh Thương tướng

quân?”

Lời này không nằm trong dự kiến của Lục Cương khiến anh ta hơi kinh sợ, ánh mắt thâm trầm nhìn A Mạch.

A Mạch thản nhiên cười cười, nói: “Có lẽ đại nhân ít hội kiến Thương tướng quân, nếu không hẳn là đã gặp qua A Mạch. Nếu đại nhân không tin thì có thể hỏi Lý phó tướng. A Mạch gia

nhập bộ binh doanh cũng không phải tự mình đến, mà là do Thương tướng

quân phái người đưa A Mạch tới, rồi giao cho Lý phó tướng an bài.” A

Mạch nhìn Lục Cương, cười mà như không cười hỏi: “A Mạch mặc dù đi theo

Thương tướng quân không lâu, nhưng lại được Thương tướng quân ưu ái, đại nhân có biết tướng quân vì sao đột nhiên muốn đưa A Mạch tới đây

không?”

Lục Cương không nói, chỉ trầm mặc nhìn A Mạch, suy nghĩ xoay loạn ở trong đầu.

A Mạch vừa cười vừa nói: “Là vì A

Mạch tùy hứng chọc giận tướng quân, cho nên tướng quân mới đem A Mạch

đưa đến quân doanh để tu tâm dưỡng tính. Không dám dối gạt đại nhân, A

Mạch tự biết mình diện mạo âm nhu, quá mức nữ khí, nếu không phải vì

vậy, tướng quân sẽ không đối với A Mạch có vài phần yêu mến, tối hôm nay người nọ cũng sẽ không đột nhiên nổi lên tâm địa xấu xa muốn làm nhục A Mạch.”

Nếu không phải chuyện sinh tử liền kề trước mắt, A Mạch sẽ không biên soạn ra những lời này, nàng biết rất

rõ, nếu để cho Thương Dịch Chi biết nàng ở đây giả mạo làm nam sủng của

anh ta, chỉ sợ nàng sẽ chết càng khó coi hơn. Nhưng chuyện đã tới nước

này, nàng cũng không quản được nhiều như vậy.

Lục Cương không thể tin được nhìn A Mạch: “Ý của ngươi nói là…”

“Đại nhân!” A Mạch cắt ngang lời, nhẹ giọng nói: “Có một số việc đại nhân hiểu được thì tốt rồi, không nên

nói toạc ra.” Nàng liếc mắt một cái nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lục Cương, còn nói thêm: “A Mạch giết người, tự biết tội khó thoát, nhưng đại nhân có nghĩ tới nếu dùng quân pháp xử trí A Mạch như vậy, tướng quân sẽ thế nào hay không? Ngài ấy đưa ta tới nơi này chính là muốn ta tu tâm dưỡng tính, nhưng đại nhân lại để cho ta ở trong này bị người khác bắt nạt,

sau đó lại dùng quân pháp chém đầu, tướng quân sẽ nghĩ như thế nào đây?”

Lục Cương nghe vậy mặt đột nhiên biến sắc. Thương Dịch Chi chỉ thu nhận những thiếu niên tuấn tú làm cận vệ,

đây là chuyện mà trong quân ai ai cũng biết. Nếu đúng như lời A Mạch

nói, việc này thật đúng là phiền toái. Đội trưởng bị giết là chuyện mà

mọi người ở đây ai cũng thấy, nếu không giết nàng, mọi người sẽ bất

bình, nếu giết nàng, Thương Dịch Chi sẽ nổi giận, vậy thì mình phải làm

sao bây giờ?

A Mạch thấy sắc mặt Lục Cương biến

hóa, biết trong lòng anh ta đang bối rối, khốn quẫn, liền bồi thêm: “Vừa rồi A Mạch cậy nhờ đại nhân đi mời Từ tiên sinh, đó là không muốn làm

cho đại nhân lâm vào thế khó cả đôi đường. Việc này đại nhân biết chưa

hẳn đã là chuyện tốt.”

Lục Cương sắc mặt càng thêm âm u, tay nắm chặt bội kiếm, trong lòng thấy thật khó xử. Anh ta nheo mắt nhìn A

Mạch, càng nhìn càng thấy tiểu tử này có bộ dạng thật tuấn mỹ, tuy rằng

trên mặt đã bị đánh đến bầm tím, song vẫn không dấu được vẻ thanh tú,

một thiếu niên như vậy cũng có chút hương vị của một nữ tử nhu nhược,

thật khiến cho không ít nam nhân nhìn mà nảy sinh tà ý.

Giết cũng không giết được, thả cũng

không thể thả được, thật đúng là cầm phải một củ khoai nướng bỏng rẫy

trên tay! Lục Cương trong lòng thật phiền não, nhất thời nhìn A Mạch mà

không thể có nổi một chủ ý nào. Sau một lúc lâu, Lục Cương đột nhiên cao giọng gọi: “Người đâu!”

Ngoài trướng, thân vệ lên tiếng trả

lời rồi tiến vào, Lục Cương liếc mắt nhìn A Mạch một cái, phân phó:

“Trước cứ áp giải tên này, chờ hừng đông tái thẩm.”

Hai thân vệ lôi A Mạch đi ra ngoài, A Mạch không rõ suy nghĩ của Lục Cương là gì, sợ anh ta lại trực tiếp đi

tìm Thương Dịch Chi, vội vàng hướng về phía anh ta nói: “Đại nhân, việc

này nhất định phải thỉnh giáo Từ tiên sinh, ông ấy chắc chắn sẽ có biện

pháp thỏa đáng.”

Lục Cương thầm nghĩ ta không đi cầu

kiến Từ tiên sinh tôn kính, chẳng lẽ còn có thể đi tìm tướng quân, nói

rằng cục cưng của ngài là phạm nhân trong tay ta, ngài xem nên làm thế

nào sao? Anh ta hướng về phía thân vệ phất phất tay ý bảo đem A Mạch dẫn đi, lại dặn: “Không được đánh hắn, trông coi cho cẩn thận.”

A Mạch nghe thấy câu này, trong lòng

thở ra nhẹ nhõm, biết Lục Cương đã tin lời nàng nói, có lẽ khi trời rạng sáng là anh ta sẽ đi tìm Từ Tĩnh, hiện tại nàng chỉ hy vọng Từ Tĩnh

niệm tình cũ mà cứu nàng một mạng.

Sắc trời vừa sáng, Lục Cương không kịp ăn điểm tâm đã vội đi tìm Từ Tĩnh.

Từ Tĩnh cả đêm qua luôn ở trong quân

trướng bàn luận chuyện quân sự, đến khi trời gần sáng mới đi nằm, đang

mơ mơ màng màng, chợt nghe nói có người đến tìm. Vừa đứng dậy đã thấy đó là một giáo úy trong quân đội Thanh Châu, mấy ngày trước có gặp qua một lần, nhưng cũng không thường qua lại. Không hiểu vừa mới sáng sớm anh

ta tới đây làm gì? Từ Tĩnh trong thâm tâm vô cùng kinh ngạc, nhưng trên

mặt cũng không mảy may thể hiện điều chi, chỉ hỏi: “Không biết Lục giáo

úy tìm lão phu có chuyện gì?”

Lục Cương có chút khó xử, không biết

nên nói với ông ta như thế nào, tất nhiên không thể trực tiếp hỏi rằng A Mạch có phải là nam sủng của Thương Dịch Chi hay không được rồi. Anh ta cân nhắc đi, cân nhắc lại, mới thận trọng hỏi: “Không biết tiên sinh có biết A Mạch không?”

Nghe anh ta hỏi như vậy, Từ Tĩnh mới

nhớ đến A Mạch đã bị đưa đến bộ binh doanh, như vậy thì xem ra chính là

thủ hạ của người này rồi. Từ Tĩnh vuốt râu gật gật đầu, nói: “Biết. A

Mạch là thủ hạ của giáo úy sao? Không biết hắn ta làm việc có tốt

không?”

Làm việc có tốt không? Cũng không

phải là không tốt! Lục Cương thầm nghĩ, hắn ta ngay cả đội trưởng còn

dám giết, còn có thể nói làm không tốt sao?

Lục Cương khẽ chép miệng, nói: “A Mạch vừa mới giết chết một đội trưởng của ti chức.”

Từ Tĩnh cả kinh, bàn tay giật mạnh xuống mang theo mấy sợi râu, không khỏi nhìn anh ta nói không ra lời.

Hai người giương mắt nhìn nhau, nhất thời đều trầm mặc.

Lục Cương nhìn Từ Tĩnh, dùng ánh mắt

hỏi: Làm sao bây giờ? Hắn ta có thật là tiểu cục cưng của tướng quân

không? Ta muốn dùng quân pháp để xử trí hắn, tướng quân có đau lòng hay không? Nếu lòng đau có giận chó đánh mèo mà trút hết lên đầu ta hay

không? Nếu không giết hắn, bao nhiêu con mắt nhìn vào, sau này làm sao

dùng được quân pháp đây?

Từ Tĩnh nhìn Lục Cương cũng âu sầu

thầm nghĩ: Nếu ngươi đã đến tìm ta, xem ra tên tiểu tử A Mạch kia cũng

đã nói với ngươi rằng chúng ta có quan hệ sâu xa rồi. Chúng ta tốt xấu

gì cũng chung một đường đến đây, trong mắt người khác đã sớm cho rằng

chúng ta cùng một phe cánh, ta không cứu hắn, về sau người khác sẽ nghĩ

ta thế nào? Ai da, A Mạch ơi A Mạch, ngươi giết cả đội trưởng thì quả

thật là rất giỏi rồi! Giết một tên tiểu binh hay giết một tên đội trưởng thì cũng bị xử như nhau cả thôi!

Trong lòng hai người tâm tư không ngừng biến đổi.

Một lát sau, Từ Tĩnh hồi phục lại tinh thần, thấp giọng hỏi Lục Cương: “Ngươi có cách nào xử trí A Mạch chưa?”

Lục Cương hồi đáp: “Vẫn chưa, cho nên mới đặc biệt đến thỉnh giáo tiên sinh xem nên làm sao bây giờ?”

Từ Tĩnh vuốt vuốt râu, nói: “Người này không thể giết.”

Lục Cương nhìn Từ Tĩnh, thầm nghĩ, ta đương nhiên biết là hắn ta không thể giết rồi.

Từ Tĩnh lại nhìn lướt ra bên ngoài,

thấp giọng nói: “Giáo úy có điều còn chưa biết, A Mạch từng là cận vệ

bên người tướng quân, tướng quân đối với hắn ta tình cảm vô cùng sâu

đậm. Chỉ vì không cẩn thận chọc giận tướng quân, cho nên hắn mới bị đưa

đến quân doanh. Nếu ngươi giết hắn, tướng quân cho dù không nói gì,

nhưng chỉ sợ trong lòng đối sẽ có khúc mắc với giáo úy.”

Lục Cương thầm nghĩ, ta sao lại không biết kia chứ, tên tiểu tử kia cũng nói cả với ta rồi. Lục Cương hỏi:

“Vậy ta liền đưa A Mạch đến đây cho tướng quân xử trí được không?”

Từ Tĩnh nói: “Giáo úy hồ đồ rồi.”

Lục Cương trừng mắt, nghi hoặc nhìn Từ Tĩnh, không rõ mình hồ đồ ở chỗ nào.

Từ Tĩnh giả dối cười cười, thấp giọng nói: “Đây là ẩn tình của tướng quân, há có thể để cho người khác biết

sao? Sau khi ngươi đưa A Mạch cho tướng quân, ngài ấy có thể xử lý như

thế nào? Để chấp hành quân pháp ngài ấy chỉ có thể A Mạch ra chém, nhưng trong lòng ngài ấy sẽ cảm thấy như thế nào về nào giáo úy? Sau này,

giáo úy còn có thể là thủ hạ làm việc dưới trướng của tướng quân được

nữa hay không?”

Trên trán Lục Cương vã ra một tầng mồ hôi lạnh, anh ta vội vàng hướng về phía Từ Tĩnh vái dài một cái, gấp

giọng hỏi: “Vậy phải làm thế nào bây giờ? Thỉnh tiên sinh dạy ta.”

Từ Tĩnh vuốt râu, thong thả đi vài

bước trong phòng, đột nhiên xoay người nói: “Chuyện này ngươi không cần

phải bẩm báo tướng quân, chỉ là một tên đội trưởng mà thôi, không cần

phiền tướng quân xử lý. Ngươi trở về đem A Mạch đưa đến nơi xử quân

pháp, nói hắn ta cùng với tên đội trưởng kia cùng nhau trêu đùa, không

ngờ lỡ trớn ngộ thương đội trưởng.”

“Nhưng ngay cả như vậy, thì chiếu theo quân pháp, A Mạch cũng vẫn bị xử tử!” Lục Cương nói.

Từ Tĩnh bí hiểm nở nụ cười, nói: “Cái này không cần giáo úy quan tâm, lão phu sẽ có biện pháp.”

Lục Cương xoa xoa mồ hôi trên trán, lĩnh mệnh vội vã đi ra.

Từ Tĩnh nhìn bóng dáng hấp tấp của

Lục Cương, tự nhủ nói: “A Mạch ơi A Mạch, sống hay chết còn phải dựa vào chính bản thân ngươi a.”

A Mạch bị Lục Cương đưa đến nơi xử

quân pháp, vừa đến nơi còn chưa kịp thẩm tra thì lại bị Từ Tĩnh phái

người đưa đến quỳ ở bên ngoài phòng nghị sự. Nàng hé mở tờ giấy trong

tay mà Từ Tĩnh viết cho nàng, trên đó chỉ có một chữ: “Bắc”.