A Mạch Tòng Quân

Chương 17: Bội kiếm

Đường Thiệu Nghĩa khẽ giật mình biến

sắc, nhướn mày nhìn A Mạch, sau đó lại liếc mắt nhìn đám người đang đứng cách đấy không xa, khẽ nói với A Mạch: “Về sau những lời này không nên

nói trước mặt người khác.”

A Mạch hiểu được ý tứ của Đường Thiệu Nghĩa, biết mình vừa rồi nói năng quá mức bừa bãi, có chút ngượng ngùng cười cười, nói: “Ta biết rồi.”

Đường Thiệu Nghĩa vỗ vai A Mạch, gật gật đầu, nói: “Làm việc nên cẩn thận vẫn hơn.”

A Mạch có chút kỳ quái nhìn Đường Thiệu Nghĩa, cảm thấy anh ta nói như vậy không giống với phong cách mọi ngày.

Đường Thiệu Nghĩa bắt gặp ánh mắt của A Mạch thì có chút bất đắc dĩ cười cười, nhưng không giải thích. Từ khi thành Hán Bảo bị phá, quân lính giữ thành đều bị tiêu diệt, anh ta đã

gia nhập vào quân đội Thanh Châu của Thương Dịch Chi. Mặc dù được Thương Dịch Chi coi trọng, nhưng lại khiến cho không ít lão tướng trong quân

đội Thanh Châu ghen tị, hằng ngày cũng không được thoải mái lắm, song

cũng không phải là hoàn toàn không tốt, ít nhất đã khiến anh ta sửa được cái tình thẳng thắn, xốc nổi trước kia của mình, trở nên điềm đạm, trầm tĩnh không ít.

Đường Thiệu Nghĩa nhìn lướt qua giáo

trường phía sau A Mạch rồi lại nhìn bộ dạng lấm lem bụi đất của nàng,

nhịn không được cười, hỏi: “Có chịu được cực khổ không?”

“Không có gì, so với khi chúng ta chạy nạn ở thành Hán Bảo còn thoải mái hơn rất nhiều.” A Mạch nói.

Kỳ thật phải chịu đựng khổ cực một

chút cũng không sao, khó nhất là làm thế nào để che dấu được giới tính

của nàng. Buổi tối khi đi ngủ không nói làm gì, bởi muốn giữ ấm nên

nhiều người vẫn mặc nguyên quần áo mà ngủ nên không thể phát hiện ra sự

khác biệt của nàng. Khó nhất là chuyện đi nhà xí, mỗi lần nàng đều phải

chờ đến lúc thật khuya mới dám đi, hơn nữa lần nào cũng phải lo lắng đề

phòng, ban ngày thì ngay cả chút nước cũng không dám uống, khiến cho môi khô đến nứt nẻ.

Mặc dù A Mạch nói vậy, song Đường

Thiệu Nghĩa biết nàng không dễ dàng gì. Trong quân, phần lớn hán tử đều

là ỷ mạnh hiếp yếu, mà nàng lại có dáng vẻ của một thư sinh tuấn tú, cho nên không ít người trong thâm tâm nhất định là coi thường nàng. Đường

Thiệu Nghĩa có tâm giúp nàng, chỉ có điều chính mình ở trong quân đội

Thanh Châu cũng bị coi như kẻ ngoại lai, tâm thì có dư mà lực thì lại

không đủ.

Giáo trường vang lên hiệu lệnh tập

hợp, A Mạch quay đầu thoáng nhìn lại, nói: “Đường đại ca, ta phải đi

trước.” Nói xong liền vội vã chạy đi, vừa được nửa bước chân đã bị Đường Thiệu Nghĩa kéo lại. A Mạch khó hiểu quay đầu nhìn Đường Thiệu Nghĩa,

thấy anh ta cúi đầu, sau đó tháo bội kiếm đeo bên hông xuống đưa cho

mình, nói: “Thanh kiếm này ngươi cầm lấy đi.”

Đây chính là thanh kiếm mà Đường

Thiệu Nghĩa ở ngoài thành Hán Bảo từng giao cho A Mạch phòng thân. Sau

khi vào Dự Châu, A Mạch đã trả lại cho Đường Thiệu Nghĩa, không ngờ rằng hôm nay anh ta lại giao lại cho nàng. A Mạch vội vàng từ chối, nói:

“Không cần, ta được phát binh khí rồi.”

Thần thái Đường Thiệu Nghĩa có chút

mất tự nhiên, trên mặt lại làm ra một bộ dạng không kiên nhẫn, nói: “Cho ngươi mượn, thanh kiếm này vốn là tặng cho ngươi, đừng tỏ vẻ đàn bà như vậy!” Nói xong liền khoác thanh kiếm lên lưng A Mạch, nói: “Chạy nhanh

lên, chậm là lại bị phạt đấy.”

Trong quân đội Nam Hạ đều thống nhất

một quy định, đó là bội kiếm chỉ từ cấp giáo úy trở lên mới được đeo. A

Mạch có thanh kiếm này, chẳng những ở trong doanh sẽ không bị binh lính

khi dễ, mà sợ rằng ngay cả trưởng quan của nàng cũng phải nể mặt Đường

Thiệu Nghĩa mà để mắt đến nàng. A Mạch hiểu được thâm ý của Đường Thiệu

Nghĩa khi đưa bội kiếm cho mình, trong lòng không khỏi có chút cảm động, lần đầu tiên thực lòng kêu một tiếng: “Đại ca”.

Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên lại có

chút ngượng ngùng, cũng không nói gì, chỉ hướng về phía A Mạch phất phất tay, rồi xoay người rời đi.

Trở lại hàng ngũ, A Mạch đã đến chậm

hơn mọi người, viên quan quản thao luyện cầm roi hùng hùng hổ hổ chạy

lại, vung roi định quất về phía A Mạch, đúng lúc đó ánh mắt chạm vào

thanh bội kiếm bên hông nàng, vì thế chiếc roi vung lên nửa đường lại hạ xuống, viên quan quân cẩn thận nhìn thoáng qua A Mạch, lại mắng nàng

mấy câu, nhưng không dùng roi đánh nàng nữa.

Phía sau, các huynh đệ trong doanh

thấy bội kiếm bên hông A Mạch, trên mặt đều vừa sợ lại vừa ham thích.

Vương Thất, Trương Nhị Đản cùng đám người vốn thân cận với A Mạch đều

tiến lại gần. Vương Thất dùng bả vai huých huých A Mạch, hâm mộ hỏi: “A

Mạch, vị giáo úy đại nhân kia là gì của ngươi?”

A Mạch nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Là đại ca kết nghĩa.”

Mọi người nghe thấy đều kinh ngạc.

Vương Thất nói:“A Mạch, hóa ra ngươi có nghĩa huynh là giáo úy, vậy thì

ngươi còn ở bộ binh doanh của chúng ta làm chi, sao không trực tiếp làm

cận vệ cho anh ta hoặc là làm kỵ binh cũng được, sao lại làm một tiểu bộ binh? Cái này rất không có tiền đồ a!”

A Mạch thản nhiên cười cười, không

trả lời. Đám người Vương Thất thấy nàng không nói gì, cũng không dám hỏi lại. Nếu là ngày thường, bọn họ tất sẽ tiếp tục truy vấn, nhưng hiện

tại biết A Mạch là tiểu đệ kết nghĩa của giáo úy, hơn nữa giáo úy đó còn đem bội kiếm đưa cho nàng, có thể thấy được quan hệ của bọn họ rất sâu

đậm, khiến trong lòng các binh lính hạ cấp này đối với A Mạch đã có chút nể sợ, không dám tùy ý với nàng giống như ngày thường.

A Mạch nhìn ra tâm tư bọn họ, nhưng

lại cũng không lộ vẻ gì. Đối với nàng mà nói như vậy cũng tốt, ít nhất

có thể làm cho những người này cách xa nàng, khiến cho ngày tháng về sau của nàng cũng sẽ quá thoải mái hơn một chút. Bất quá nghĩ đến vừa rồi

Vương Thất nói bộ binh là không có tiền đồ nhất, trong lòng nàng lại

xuất hiện một chút sầu lo. Nàng tòng quân tuyệt đối không phải vì một

chút quân lương, bổng lộc mà chủ yếu là vì thanh danh, địa vị, quân

quyền, nàng nhất định phải phải đứng ngang tầm với Trần Khởi.

Chỉ nhìn cách Thương Dịch Chi huấn

luyện bộ binh là có thể đoán được anh ta quyết tử thủ Dự Châu. Như vậy

thì điều gì chờ đợi nàng ở phía trước? Lại một lần thủ thành chi chiến?

Không, nàng không cần cái đó. Nàng cần kỳ công. Một kỳ công có thể khiến nàng rất nhanh được thăng chức!

Đêm xuống, A Mạch lại một lần nữa mất ngủ, đầy ắp trong đầu là những suy nghĩ làm thế nào mới có thể lập được kì công. Nếu nàng bây giờ còn ở bên người Thương Dịch Chi, có lẽ còn có một chút cơ hội, nhưng hiện tại nàng đang ở bộ binh doanh, nàng phải

làm như thế nào mới có thể từ vị trí hiện tại leo lên một cách nhanh

nhất đây? Nàng có chút hâm mộ Từ Tĩnh, nhưng nếu để cho nàng vào vị trí

của ông ta, nàng lại không muốn, nàng không muốn làm một mưu sĩ đứng sau màn trướng, nàng nhất định phải ở trên chiến trường chém giết nhưng

không phải vì muốn trở thành danh tướng vang danh một thời, mà nàng muốn ở trên chiến trường chất vấn Trần Khởi, vì cái gì…

Trong doanh trướng mọi người đều đã

ngủ say, chỉ có nàng vẫn còn thanh tỉnh. Nàng nghĩ, rốt cục trong cơ thể nàng thì máu thịt của phụ thân truyền lại chiếm thế thượng phong.

Trong bóng tối, A Mạch từ trên giường nhẹ nhàng đứng dậy, mỗi ngày cũng chỉ đến giờ này nàng mới có thể đi

nhà vệ sinh. Ban ngày, để tránh phải đi vệ sinh cùng mọi người, nàng

không dám uống chút nước nào, chỉ đến tối mới dám uống một chút, sau đó

khi mọi người đều ngủ say thì vụng trộm đi.

Hôm nay, nàng không mang đao của mình mà là cầm bội kiếm của Đường Thiệu Nghĩa rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài

doanh trướng. Nhà vệ sinh quân doanh đều là dựng tạm ở phía sau doanh

trướng, chỉ dùng cành cây cao ngang người cắm xung quanh một hố bùn,

không có cửa che, mùi hôi nồng nặc.

A Mạch nín thở đi vào, vừa dỏng tai

nghe động tĩnh bên ngoài, vừa nhanh chóng giải quyết vấn đề của mình.

Đến khi nàng nhắc quần đứng lên, trong lòng nhịn không được thở ra nhẹ

nhõm, thật may mắn là vào lúc nửa đêm nên người đi vệ sinh cũng không

nhiều. Nàng sửa sang lại quần áo rồi đi ra. Có lẽ là vì vừa giải quyết

nhu cầu của bản thân xong nên có chút lơi lỏng, hay cũng có thể là vì

đầu óc nàng vẫn còn mải cân nhắc chuyện vừa rồi, cho nên nàng không chú ý tới một người ở phía trước, đến khi đụng vào người đó rồi nàng mới bừng tỉnh lại.

“Mẹ kiếp! Không có mắt à!” Người nọ mắng, giơ chân mạnh vào người A Mạch.

A Mạch theo bản năng né qua, nương

theo ánh trăng giương mắt nhìn nam nhân cao lớn thô kệch kia, nhận ra

đây chính là một gã đội trưởng. Nàng vội vàng cúi người tránh ở một bên, dùng thanh âm kinh sợ nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Nam nhân kia đá không trúng, lửa giận trong lòng lại càng lớn hơn, liền nhắc chân đạp tiếp.

Lần này A Mạch không tránh, cắn răng

chịu một cước. Người nọ là đội trưởng, lại cùng doanh nên nàng không

muốn đắc tội với hắn, thà rằng chịu của hắn một cước còn hơn cùng hắn

tranh cãi.

Nhưng cú đá này khí lực quá mạnh, lại đá vào bụng A Mạch, lập tức liền gạt nàng gạt ngã xuống đất, A Mạch

nhịn không được, cổ họng bật rên lên một tiếng, lấy tay ôm bụng.

Nam nhân kia vốn định đánh tiếp, nhưng vừa nghe thấy thanh âm này thì đột nhiên dừng lại.

A Mạch có chút kinh hãi, sợ rằng âm

thanh rên rỉ vừa rồi đã khiến anh ta phát hiện ra sơ hở. Tuy rằng từ ba

năm trước đây nàng đã uống thảo dược khiến cho tiếng nói so với nữ tử

bình thường có thô hơn một chút, nhưng dù sao cũng không phải là giọng

nam tử chân chính. Bình thường nếu nàng chú ý một chút thì cũng có thể

che dấu được, nhưng vừa rồi lại vô thức phát ra tiếng rên rỉ, sợ rằng

đối phương đã dễ dàng phát hiện ra.

Nam nhân kia quả nhiên là vì thanh âm phát ra từ cổ họng A Mạch mà ngừng lại, một tiếng kêu này khiến dục

vọng trong lòng hắn nổi lên. Hắn ta đánh giá A Mạch, phát hiện người này rõ ràng vẫn là một thiếu niên, thân hình cao gầy mà ốm yếu, té ngã trên mặt đất như vậy khiến cho hắn ta không khỏi liên tưởng đến nữ nhân.

Chỉ một suy nghĩ như vậy đã khiến hắn ta cảm thấy dưới bụng đột nhiên nóng lên, hắn đã quên mất mình đã bao

nhiêu lâu chưa tiếp xúc với nữ nhân. Một năm, hay là hai năm?

A Mạch cũng nhận ra người này có chút không bình thường, một bên hạ giọng nói cáo biệt, một bên cuống quít

đứng lên, xoay người muốn chạy nhanh trở lại doanh trướng. Nhưng vừa

xoay người thì nam nhân kia đột nhiên từ phía sau nắm lấy vả vai của

nàng……

Lục Cương là giáo úy bộ binh thất

doanh của quân Thanh Châu. Khi anh ta bị cận vệ đánh thức dậy, nói có

một tiểu binh vừa giết chết một đội trưởng đội hai, anh ta đầu tiên là

ngẩn người, sau đó lập tức liền từ trên giường nhảy xuống, phẫn nộ hét

lên: “Mẹ nó! Là ai làm? Đem hắn vào đây cho ta. Mẹ nó! Ngay cả đội

trưởng mà cũng dám giết. Phản rồi!”

Đội trưởng đội hai của thất doanh

được người khiêng vào, hắn ta sớm đã chết, yết hầu bị cắt đứt, ngay cả

cổ họng cũng chưa kịp kêu lên một tiếng đã chết. Nếu không phải lính

tuần vừa đúng lúc đi ngang qua nghe thấy động tĩnh phía trước, chỉ sợ kẻ giết hắn ta đã sớm chạy rồi.

Lục Cương tức giận đến xanh cả mặt.

Gã đội trưởng này là một thủ hạ hung mãnh nhất của anh ta, từng một mình giết chết năm sơn tặc, không ngờ lại chết một cách bất đắc kỳ tử trên

tay một tiểu binh như vậy.

Anh ta nhướn mày lên nhìn gã tiểu

binh vừa bị binh lính áp giải vào trong doanh trướng, cảm thấy có chút

quen mặt, đột nhiên nhớ tới chính là gã tiểu binh hôm nay đã trúng nửa

roi của mình, người này tên là A Mạch, bộ dạng rất đẹp, anh ta chỉ nhìn

lướt qua một lần là nhớ rõ.

Lục Cương liếc mắt nhìn thanh bội

kiếm dính máu, anh ta biết đây là của Đường giáo úy vừa tới gặp và tặng

bội kiếm này cho A Mạch ngày hôm nay. Chính vì nể mặt Đường giáo úy mà

anh ta đã bỏ qua cho A Mạch mấy roi.

“Vì sao lại giết trưởng quan?” Lục Cương hỏi.

A Mạch bị trói gô lại, quỳ trên mặt

đất, trên người đầy vết máu, trên mặt bầm tím nhiều chỗ còn rớm máu. Có

thể thấy được vừa rồi đã bị binh lính tuần tra đánh cho không ít. Nàng

ngẩng đầu nhìn, cảm giác kinh hoàng vừa rồi khi giết người đã bình phục

lại, chỉ bình tĩnh nói: “Ta không muốn giết hắn, nhưng vì hắn ta muốn ức hiếp vũ nhục ta, ta mới phản kháng, không cẩn thận dụng kiếm đả thương

hắn.”

Lục Cương lạnh lùng nhìn A Mạch, trên mặt tuy rằng bầm tím, nhưng vẫn có thể nhìn ra ngũ quan tuấn tú, thậm

chí có thể nói là xinh đẹp. Anh ta lại liếc mắt nhìn thân hình A Mạch,

biết nàng không nói dối, nàng giống như một thiếu niên, ở trong quân rất dễ bị xâm phạm. Nhưng mặc dù như vậy, chẳng lẽ nàng liền dám giết một

đội trưởng sao?

Lục Cương cười lạnh, đá thanh kiếm

của Đường Thiệu Nghĩa đến bên người A Mạch, lạnh giọng hỏi: “Không phải

ngươi cho rằng được Đường giáo úy cho ngươi thanh bội kiếm, là ngươi có

thể tùy ý sát hại trưởng quan sao?”

A Mạch nhìn thẳng vào thanh kiếm trên mặt đất, cũng không trả lời, bởi vì nàng biết, bất luận nàng giải thích như thế nào, thì nàng cũng đã giết chết tên trưởng quan kia, ở trong

quân đó là tội lớn. Mặc kệ lý do của nàng là gì cũng không thể bảo đảm

được tính mạng của nàng.

Nàng vẫn chưa muốn chết, cho nên,

nàng hiện tại phải nghĩ ra một biện pháp, một biện pháp có thể giữ lại

được tính mạng của nàng.