A Mạch Tòng Quân

Chương 117: Đại chiến (hạ)

Sắc mặt Bắc Mạc đại tướng quân Thường Ngọc Thanh xanh mét nhưng vẫn trấn định như trước, mặc dù xa trận có

thể ngăn cản kỵ binh, nhưng đối với bộ binh lại không thể. Thường Ngọc

Thanh quả quyết ra mệnh lệnh cho kỵ binh xuống ngựa, ý đồ lấy bộ binh

tấn công, phá vỡ xa trận của quân Giang Bắc. Đồng thời, phái người phi

ngựa truyền lệnh cho tiên phong Bắc Mạc Phó Duyệt đang chặn ở khe núi

Phi Long từ phía sau tấn công vào trận địa của quân Giang Bắc.

Kỵ binh Bắc Mạc biến thành bộ binh,

song rất nhanh có người liền kinh hãi phát hiện ra những tấm bình phong

của xa trận lại có thể cử động được hai cánh ra trước sau, giống như

cánh cửa, cho phép bộ binh có thể ra vào. Không đợi cho “Bộ binh” Bắc

Mạc kịp cao hứng, những “Tiểu ban sát thủ” vẫn ẩn giấu sau xa trận của

quân Giang Bắc đột nhiên theo cánh cửa nhảy vọt ra. Thì ra người ta dùng cánh cửa kia để che dấu người cùng một nhà…

Sau khi vô số “Bộ binh” Bắc Mạc hy

sinh, quân Bắc Mạc cuối cùng cũng vượt qua kỵ binh, phá tan phòng tuyến

“Sát thủ”, đi tới trước trận địa của bộ binh quân Giang Bắc, nhưng

chuyện khiến cho người ta phiền muộn đến hộc máu lại xảy ra, trận địa bộ binh hàng ngũ vốn rất chỉnh tề lại bắt đầu phân tán, lúc hợp thành thì

chẳng có bao nhiêu tiểu đội, nhưng giờ lại bung ra đón đánh sự tấn công

của kỵ binh Bắc Mạc.

Kỵ binh Bắc Mạc trong lòng rất buồn bực, sao bỗng nhiên lại thay đổi thế này? Sao lại xòe ra thành thế trận hình sao?

Thế trận hình sao, phân hợp bất

thường, nghe thấy tiếng trống thì tụ, nghe thấy tiếng chuông thì tan.

Khi kỵ binh tới thì tiếng chuông vang lên, một quân chia làm hơn mười

cụm; tùy theo kỵ binh mà tách ra, nghe theo tiếng trống mà tụ lại. Nói

trắng ra chính là khi kỵ binh vọt tới thì không trực tiếp đối đầu, chỉ

cố hết sức tránh đi, khi kỵ binh chuyển hướng hoặc giảm tốc độ, thì bộ

binh lại quây lại, tạo thành một thể hỗn độn giữa địch và ta.

Thật ra đấu pháp này rất vô lại, mang dáng dấp của bọn lưu manh đường phố, không cùng ngươi khác chạm trán

chính diện mà là lũ lượt ùa lên, điểm chú trọng chính là trong địch có

ta, trong ta có địch. Thì ngươi cứ đánh đi, dù sao mọi người đều lẫn lộn cùng một chỗ, nói không chừng khi đao, tên xuất ra thì kẻ phải nhận lấy có khi lại chính là người cùng một nhà với ngươi, nhưng nếu ngươi không đánh, lại càng tốt, đao, tên của địch quân nhất định sẽ chiếu cố thật

tốt đến ngươi.

Bởi vì sợ sẽ ngộ thương người cùng

một nhà, nên kỵ binh không dám tự do rong ruổi, vì thế mà lực tấn công

cũng giảm mạnh, hơn nữa, nếu cứ như vậy, đừng nói là kỵ binh bị đánh bại mà ngay cả chạy cũng không thể chạy thoát. Tuy là vậy, nhưng để vận

dụng được trận thế này lại rất khó.

Đầu tiên, làm lưu manh cũng là cần

phải có dũng khí rất lớn! Vậy đây chính là lưu manh sao, à, không phải,

đây chính là những bộ binh không sợ chết, bằng không trái phải bốn bề

đều có kỵ binh của địch, dám chắc sẽ sợ tới mức chạy trốn khắp nơi, chỉ

cần bộ binh chạy trốn, kỵ binh liền đuổi theo chém giết, dễ dàng chẳng

khác gì cắt lúa mạch.

Thư hai, sức chiến đấu của từng binh

sĩ bộ binh và tiểu đội nhất định phải mạnh mẽ, ưu việt hơn đối phương,

bởi vì bộ binh nếu không phối hợp chặt chẽ, nếu sức chiến đấu của bản

thân mình còn không mạnh, thì chính là từ tìm cái chết, ví dụ như từng

dùng qua thế trận này là Bắc phủ và Nhạc gia, đây đều là những thế hệ

tinh binh hiếm thấy.

Nhưng ngay cả như vậy, cái gọi là

“Trận địa như hình sao, huyết chiến không trở về”, một khi được sử dụng, có nghĩa là một trận huyết chiến vô cùng khốc liệt sắp bắt đầu.

Nhưng kỵ binh Bắc Mạc vẫn chưa thấy

sợ hãi, chảy trong cơ thể họ là một bầu máu nóng thiện chiến nên bọn họ

không sợ huyết chiến, bọn họ chỉ sợ đám mọi rợ Nam Hạ yếu đuối không dám ứng chiến. Vì thế, kỵ binh Bắc Mạc chỉ nở nụ cười, tay vung loan đao

tiếp tục tiến về phía trước. Đáng tiếc, bọn họ rất nhanh liền phát hiện

mình lại sai lầm rồi.

Những tiểu đội khoảng hơn mười người

được phân tán ra của quân Giang Bắc rất kỳ quái, vũ khí lại có đủ loại

dài ngắn khác nhau. Phía trước là những tấm thuẫn yểm hộ cho đội ngũ

phía trước, tay cầm khiên mây phủ phục xuống đất, chuyên dùng để cản trở vó ngựa của địch nhân, phía sau có hai binh sĩ tay cầm lang tiển dài

hơn một trượng, tay cầm thuẫn yểm hộ cùng trường thương tiến lên tấn

công. Tiếp theo là bốn binh sĩ tay cầm trường thương, mỗi bên hai người, chia nhau cầm thuẫn cùng lang tiển phối hợp chặt chẽ hai bên trái phải

phía trước, tiếp sau đó còn sử dụng đoản đao và binh khí ngắn để ngừa

địch nhân vòng lại tấn công.

Loại trận pháp này, dùng việc phân

công tác chiến của các binh lính trong tiểu đội để bù lại nhược điểm của từng binh sĩ khi giao chiến.

Điều khủng khiếp nhất còn ở phía sau, theo tiết tấu trống trận mà quân Giang Bắc biến hóa, vốn dĩ mỗi tiểu

đội có mười một người nhưng giờ lại bắt đầu chia nhỏ ra, trở thành hai

người, ba người một hàng ngũ nhỏ hơn…

Trận tuy nhỏ, nhưng lực sát thương lại vẫn khủng khiếp như trước!

Trải qua trăm đắng nghìn cay, tốc độ

của kỵ binh cùng ưu thế xung lượng đã sớm biến mất hầu như không còn,

loan đao chém xuống lập tức bị thuẫn chặn lại, người ngồi trên ngựa còn

chưa kịp phản ứng, thì sau tấm thuẫn lại đột nhiên xuất hiện trường

thương đâm tới, lập tức đẩy kỵ sĩ rơi xuống, ngay sau đó, không biết

cương đao lại từ đâu xuất hiện… Mất mạng, thì ra lại là một chuyện đơn

giản như vậy.

Thường Ngọc Tông chém giết khiến

trong mắt biến thành một mảnh màu đỏ tươi, lại vẫn không ngăn được tình

thế thảm bại. Cánh quân của Phó Duyệt tấn công quân Giang Bắc giờ này

vẫn chưa thấy động tĩnh. Trương Sinh cùng hai ngàn kỵ binh, thần không

biết quỷ không hay, đột nhiên lại xuất hiện phía sau đại quân Bắc Mạc,

ba vạn thiết kỵ Bắc Mạc cuối cùng cũng bắt đầu tan rã.

Một trận kéo dài đến tận khi trời

chạng vạng, trên chiến trường đã là một quang cảnh bừa bãi, hỗn độn. Có

chiến xa của quân Giang Bắc trúng hỏa tiễn Bắc Mạc bốc cháy, khói đen

đạc quánh bay lên đến tận trời. Nhưng càng nhiều hơn nữa là thi thể của

kỵ binh Bắc Mạc, máu của người và của ngựa hòa lẫn vào nhau, khiến mặt

đất vừa mới xanh tươi trở lại sau mùa đông lại bị nhuộm thành một màu

hồng nhợt nhạt.

Thường Ngọc Thanh đem theo tàn quân

Bắc Mạc rút lui đến miếu Trình gia cách phía nam thành Thanh Châu mấy

chục dặm mới dừng lại, khi truyền lệnh chỉnh đốn lại các bộ phận mới

phát hiện tiên phong Thường Ngọc Tông vẫn chưa theo kịp. Những tướng

lãnh bên cạnh Thường Ngọc Thanh không ít người xuất thân từ Thường phủ,

đều thân thuộc với Thường Ngọc Tông, thấy vậy, trong mắt không khỏi đều

có chút đỏ lên, bọn họ hướng về phía Thường Ngọc Thanh năn nỉ: “Đại

tướng quân, chúng ta quay lại cứu Thập Nhất Lang đi!”

Thường Ngọc Thanh sắc mặt lạnh lùng,

khóe môi khắc nghiệt không chút huyết sắc, im lặng nhìn mọi người một

lát, lạnh giọng hạ lệnh cho phó tướng Phùng Nghĩa: “Chỉnh đốn lại tàn

quân, tạm thời nghỉ ngơi hồi phục, đợi sáng sớm ngày mai đánh lén đại

doanh quân Giang Bắc.”

Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, ngay lập tức có tướng sĩ truy vấn: “Vậy còn Thập Nhất Lang thì làm sao bây giờ?”

Thường Ngọc Thanh lạnh lùng đưa mắt

nhìn người nọ, không để ý đến, tiếp tục căn dặn Phùng Nghĩa: “Quân Giang Bắc nhất định sẽ muốn thu dọn chiến trường, tối nay chắc chắn sẽ không

thể quay về thành Thanh Châu, nên sẽ hạ trại ở ngoài khe núi Phi Long.

Bọn họ vừa mới thắng trận khó tránh khỏi nảy sinh kiêu ngạo, bảo vệ

doanh trại sẽ không quá nghiêm ngặt. Lát nữa ngươi dẫn quân ra vẻ chạy

về phía tây, vượt qua núi Thúy Bình thì lấy ra một ngàn quân tinh nhuệ

ẩn dấu tại đó, còn lại vẫn tiếp tục chạy về phía tây. Một ngàn quân tinh nhuệ này đợi đến giờ sửu thì xuất binh, vòng trở lại phía đông nam

doanh trại của đại quân Giang Bắc thừa dịp đêm tối tập kích doanh trại…”

Phó tướng Phùng Nghĩa thấy Thường

Ngọc Thanh giao nhiệm vụ rõ ràng như thế, trong lòng vừa sợ vừa nghi,

không khỏi lên tiếng hỏi: “Đại tướng quân! Ngài đây là?”

Thường Ngọc Thanh như trước nghiêm mặt, trầm giọng hỏi: “Ngươi nghe không hiểu được sao?”

Phùng Nghĩa đành phải gật đầu: “Mạt tướng hiểu, chỉ có điều…”

“Không chỉ có điều gì hết!” Thường

Ngọc Thanh lạnh giọng cắt ngang lời Phùng Nghĩa, cầm trường thương sải

bước đến bên Dạ Chiếu Bạch, lại xoay người dặn anh ta: “Ta quay lại cứu

Ngọc Tông, nếu thành công thì sẽ đi về phía tây bắc, thay ngươi thu hút

sự chú ý của quân Giang Bắc. Phó Duyệt vẫn không có hồi âm, sợ là đã dữ

nhiều lành ít. Nếu ngươi tập kích doanh trại thất bại, không cần tiếp

tục suy tính nhiều, lập tức dẫn đại quân lui về Võ An, phòng thủ vững

chắc đợi viện quân! Nhớ kỹ, nhất thiết không được tấn công thành Thanh

Châu!”

Thường Ngọc Thanh nói xong liền giục

ngựa muốn đi, Phùng Nghĩa bước lên phía trước đưa hai tay ra ngăn trước

ngựa của Thường Ngọc Thanh, gấp giọng khuyên nhủ: “Đại tướng quân! Ngài

không thể đi, ta sẽ đi cứu Thập Nhất Lang, ngài là chỉ huy cao nhất của

đại quân, không có ngài lòng quân sẽ bất ổn, ngài tuyệt đối không thể

đưa mình vào chỗ hiểm!”

Thường Ngọc Thanh lạnh lùng nói: “Nếu ta không đi, Mạch Tuệ sao có thể tin đại quân Bắc Mạc của ta đã tan tác trốn về hướng tây?” Nói xong lạnh giọng quát một tiếng: “Tránh ra!”

Phùng Nghĩa không nhúc nhích chút

nào, Thường Ngọc Thanh cười lạnh một tiếng, giục ngựa lui về phía sau

vài bước, đột nhiên phi về phía trước, Dạ Chiếu Bạch vươn người nhảy

lên, bay vọt qua đầu Phùng Nghĩa, nhanh như chớp phi về hướng bắc. Thân

vệ của Thường Ngọc Thanh sợ lạc mất anh ta, đều vội vàng lên ngựa đuổi

sát theo phía sau, một hàng mấy chục kỵ mã nhằm thẳng về phía khe núi

Phi Long.

Trước khe núi Phi Long, quan quân nhu quân Giang Bắc Lý Thiếu Hướng vốn mai danh ẩn tích trong suốt thời gian diễn ra trận chiến rốt cuộc lại bắt đầu trở nên sinh động, còn may mắn

còn tồn tại chiến mã, loan đao sắc bén của quân Bắc Mạc… Sắc trời bắt

đầu tối, ánh mắt Lý Thiếu Hướng lại như thể tỏa ra ánh kim quang, vung

hai cánh tay chỉ huy binh lính doanh trại quân nhu thu nhặt chiến lợi

phẩm trên chiến trường, la hét đến khàn cả giọng, nước miếng văng khắp

nơi.

Trong quân Giang Bắc có quy định, sau khi kết thúc trận đánh, kỵ binh cùng bộ binh chủ lực phải nhanh chóng

chỉnh đốn lại hàng ngũ để ngừa địch quân tấn công trở lại, việc thu dọn

chiến trường sẽ do binh lính của doanh trại quân nhu phụ trách. Vì trận

đánh hôm nay thắng rất oanh liệt, thiết kỵ Bắc Mạc lại được trang bị tốt nhất trong đại quân Bắc Mạc, cho nên Lý Thiếu Hướng nhất thời cảm thấy

nhân số trong doanh mình không đủ dùng.

Lý Thiếu Hướng suy nghĩ, rồi nhấc

chân chạy tới doanh trại bộ binh ở sườn tây chiến trường, tìm thống lĩnh bộ binh Vương Thất, nói thẳng vào vấn đề: “Ngươi cho ta mượn một doanh

để dùng, ta muốn thu gom chiến mã bị chết của thát tử đem về, dùng da

ngựa làm ủng cho các ngươi.”

Vương Thất không chịu cho mượn người, từ chối nói: “Giày ủng chỉ dùng cho kỵ binh, bộ binh doanh của ta không cần cái này, ngươi đi tìm Trương Sinh mà mượn người.”

Lý Thiếu Hướng không chịu từ bỏ hy

vọng, híp mắt nháy nháy vài cái rồi lại du thuyết: “Ngươi chẳng phải còn có đội thám báo nữa sao? Cũng phải dùng mà!”

Vương Thất nghe xong bất giác có chút động tâm, nghĩ nghĩ một lát liền đồng ý, kêu một viên tướng thủ hạ đem

theo một doanh thắp đuốc theo Lý Thiếu Hướng đi thu dọn chiến trường.

Khi A Mạch mang theo Lâm Mẫn Thận, Trương Sĩ Cường phi ngựa từ xa tới,

bộ binh doanh vừa mới bị Lý Thiếu Hướng một lần nữa mang về đến chiến

trường. A Mạch thấy vẫn có binh lính chủ lực của bộ binh doanh ở lại

trên chiến trường thì bất giác có chút kinh ngạc, quay đầu phân phó thân binh bên cạnh đến hỏi xem xảy ra chuyện gì, một lát sau, Lý Thiếu Hướng cùng thân binh kia đã trở lại, đến trước ngựa A Mạch cười hì hì nói:

“Là ta mượn binh từ chỗ Vương Thất, hôm nay thát tử bỏ lại không ít đồ

tốt, nếu không lấy thì thật sự rất đáng tiếc!”

A Mạch nghe xong tức giận đến nỗi mày kiếm dựng ngược, cố gắng nén nỗi tức giận lại trong lòng, lại lệnh cho

thân binh đi truyền Vương Thất đến. Sau một lúc lâu, Vương Thất cưỡi

ngựa đi đến, từ xa đã kêu lên rất lớn: “Đại nhân, có chuyện gì vậy?”

A Mạch mặt âm trầm, giục ngựa tiến

lên vung tay quất cho Vương Thất một roi. Không nói đến Vương Thất nhất

thời bị A Mạch đánh mà hóa ngây ngốc, ngay cả mọi người bên cạnh A Mạch

cũng có chút sửng sốt. A Mạch mặc dù đã là chủ tướng quân Giang Bắc,

nhưng đối nhân xử thế vẫn rất hiền hoà lễ độ, chưa bao giờ thấy nàng tức giận đến như thế, chứ đừng nói là vung roi với một tướng lĩnh cao cấp

trong quân.

A Mạch cả giận nói: “Hiện giờ là lúc

nào! Ngươi không tăng cường bảo vệ doanh trại, lại gọi người đến thu dọn chiến trường, ngươi chán sống rồi chắc?”