A Mạch Tòng Quân

Chương 112: Giằng co

A Mạch lập tức đến một chỗ trên sườn

dốc cao thoai thoải, yên lặng chăm chú nhìn cảnh chém giết trên chiến

trường. Lâm Mẫn Thận đứng bên cạnh mắt thấy cảnh chém giết náo nhiệt

phía dưới, không khỏi cũng có chút nóng lòng muốn thử xem sao, như thể

cảm nhận được tâm tình của anh ta, con ngựa anh ta đang cưỡi cũng không

an phận mà gõ móng liên hồi xuống đất. A Mạch quay sang nhìn, không đợi

Lâm Mẫn Thận kịp mở miệng liền thản nhiên nói: “Hiện giờ thân phận của

ngươi là thân vệ, nhiệm vụ chính là bảo vệ sự an toàn cho ta.”

Lâm Mẫn Thận nghe vậy, cảm xúc nhất

thời xẹp xuống, cúi đầu nói một tiếng “Phải”. A Mạch không tiếp tục để ý tới anh ta, quay lại tiếp tục quan sát tình hình chiến đấu bên dưới.

Nàng đoán Thường Ngọc Thanh sẽ không thèm làm khó vài tên lính Giang Bắc tới đòi chuộc ngựa nên sẽ không phái binh truy đuổi theo, chỉ vì không

chịu được sự ầm ĩ, huyên náo của Vương Thất nên mới dựa vào ý tưởng cho

kỵ binh thao luyện chiến thuật phục kích mà mai phục ở đây, không ngờ

lại có truy binh đuổi theo thật mà lại còn đến hẳn một đội kỵ binh Bắc

Mạc.

Mắt thấy đội kỵ binh Bắc Mạc càng

ngày càng ít, A Mạch đang nghĩ miếng thịt béo này đúng là từ trên trời

rơi xuống, bất chợt nghe thám báo báo tin rằng từ phía thành Võ An lại

xuất hiện một đại đội kỵ binh quân Bắc Mạc. A Mạch không khỏi hơi nhíu

mày lại, cân nhắc một chút rồi lệnh cho Trương Sĩ Cường dùng cờ ra tín

hiệu truyền lệnh thu binh, toàn bộ kỵ binh liền nhanh chóng lui về

thành.

Giờ phút này, bên cạnh tên giáo úy

Bắc Mạc phụng mệnh truy kích chỉ còn lại chừng hơn chục người, anh ta

vốn định bất chấp sống chết, điều chỉnh đội hình để liều chết xông ra

lần cuối, ai ngờ kỵ binh quân Giang Bắc đang vây quanh bốn phía lại đột

nhiên rút lui. Viên giáo úy này còn chưa biết đại đội kỵ binh của Thường Ngọc Thanh chỉ còn cách đó vài dặm, nên cho là quân Giang Bắc lại có

gian kế gì đó, nhất thời không dám tùy ý manh động.

Kỵ binh quân Giang Bắc một lần nữa

bày lại đội hình, ngay ngắn thần tốc rút lui về phía Thanh Châu. Thường

Ngọc Thanh đến chậm một bước, dẫn quân đuổi tới dưới thành Thanh Châu,

trơ mắt nhìn kỵ binh quân Giang Bắc đâu vào đấy lui vào trong thành, sau đó lại không chút hoang mang thu hồi cầu treo bắc qua sông đào bảo vệ

thành. Sắc mặt Thường Ngọc Thanh xanh mét, một mình mang theo mấy kỵ

binh phi ngựa như bay tới trước cầu treo, đưa mắt lạnh lùng nhìn về phía vọng lâu trên cổng thành Thanh Châu. Quả nhiên, chỉ một lúc sau, A Mạch một thân giáp trụ chỉnh tề xuất hiện phía trên vọng lâu. Hai người sau

khi chia tay nhau ở phía tây thành Thái Hưng chưa từng gặp lại, giờ phút này người trên thành, kẻ dưới thành từ xa xa nhìn lại, cảm xúc trong

lòng đều phức tạp đến vô cùng.

Trương Sinh, thống lĩnh kỵ binh quân

Giang Bắc thấp giọng hỏi A Mạc: “Đại nhân, mấy kỵ binh thát tử bắt được

nên xử lý như thế nào?”

A Mạch khuôn mặt kiên nghị, trầm giọng nói: “Treo lên cổng thành, giết chết để cổ động sĩ khí!”

Trương Sinh nghe xong nhất thời có

chút trợn tròn mắt, Vương Thất liền nói: “Ta đến đây, cho các ngươi nhìn ta!” Nói xong liền chỉ huy binh sĩ đem mấy kỵ binh Bắc Mạc bị thương té ngựa trói lại thật chặt, sau đó treo ngược lên trước cổng thành, rồi

hướng về phía Thường Ngọc Thanh đứng ở dưới thành mà kêu lớn: “Thường

tướng quân, ngài vừa dùng năm ngàn lượng bạc chuộc lại ngựa, lúc này lấy thêm chút bạc nữa đến chuộc người đi! Chúng ta buôn bán lớn một chút,

mỗi người một ngàn lượng, ngài thấy thế nào?”

Thường Ngọc Thanh giận dữ mà cười,

đừng nói trên người anh ta không mang theo nhiều ngân phiếu như vậy, mà

kể cả có mang theo, nếu cứ như thế lấy bạc ra mà chuộc người về, ngày

sau tất trở thành chuyện cười cho cả bốn nước!

Vương Thất thấy bên dưới thành Thường Ngọc Thanh không lên tiếng trả lời, liền dùng đao đặt lên phía trên sợi dây thừng đang treo ngược tù binh Bắc Mạc, lại hướng về phía dưới thành hô: “Ngài nên quyết định nhanh lên a, nếu không có tiền đến chuộc

người, chúng ta cũng chẳng cần cố mua cố bán làm gì, ta sẽ chặt đứt mấy

sợi dây thừng này, cũng giúp cho họ được thoải mái, ngài nói có đúng

không? Cảm giác bị treo ngược lên thế này có lẽ cũng chẳng dễ chịu gì.”

Thường Ngọc Thanh không khỏi cười

lạnh, cất giọng uy hiếp nói: “Ngươi dám giết một người, ta sẽ dùng một

trăm tính mạng quân Giang Bắc của ngươi để đền mạng.”

Lời còn chưa dứt, trên tường thành, A Mạch đột nhiên rút bội đao, vung tay chém đứt sợi dây thừng, tên lính

Bắc Mạc bị treo chân vào sợi dây thừng nhất thời kêu lên sợ hãi rồi rơi

thẳng xuống, gần như ngay lập tức tiếng hét đó lập tức im bặt.

Tường thành cao mấy chục trượng, rơi xuống tất nhiên là tan xương nát thịt.

Mọi người nhất thời đều bị này cảnh

tượng này làm cho chấn động, trên tường thành đột nhiên trở nên tĩnh

lặng. Thanh âm A Mạch ở trên vọng lâu trở nên vang dội: “Quân Bắc Mạc

của ngươi giết chết ngàn ngàn, hàng vạn dân chúng Giang Bắc ta! Chỉ vài

người này đâu đủ để đền mạng!”

Dây thừng lại được nâng lên, lưỡi đao sắc bén hạ xuống, hơn mười tù binh Bắc Mạc bị thương lần lượt từ trên

cổng thành rơi xuống, mỗi một âm thanh va đập nặng nề đều truyền thẳng

vào tai Thường Ngọc Thanh, khiến hai mắt anh ta dường như có thể phun ra lửa. Anh ta nghiến chặt khớp hàm, ngẩng cao đầu, trợn mắt nhìn lên

tường thành.

Phía trên tường thành A Mạch lại khẽ

cười. Ánh nắng mùa thu sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái từ trên bầu trời

trút xuống, đọng lại trên đầu và trên người nàng, chiếu lên tua mũ bay

phấp phới vô cùng diễm lệ, càng khiến cho nụ cười tươi của nàng trở nên

sáng lạn đến vô cùng. Cuối cùng, nàng đã từ một nữ mật thám nhát gan, sợ chết, bước đi liêu xiêu, lảo đảo ở thành Dự Châu lột xác thành một vị

tướng quân tàn nhẫn, sắt đá, A Mạch cuối cùng đã trở thành Mạch Tuệ…

Thường Ngọc Thanh cuối cùng nâng

thương chỉ về hướng A Mạch, lạnh giọng nói: “Mạch Tuệ, ta nhất định sẽ

san bằng Thanh Châu của ngươi!”

Nụ cười trên mặt A Mạch càng thêm chói mắt, nhẹ giọng trả lời Thường Ngọc Thanh: “Được, ta chờ ngươi!”

Thường Ngọc Thanh quay ngựa lui trở

về phía trước đại quân, trường thương trong tay thu về sát ngang người,

phía sau, kỵ binh bắt đầu biến hóa trận hình, dường như sẽ quyết chiến

cùng quân Giang Bắc ở dưới thành. Trên tường thành, quân Giang Bắc lập

tức cũng chuyển sang trạng thái chiến đấu. Trương Sinh thấy kỵ binh của

Thường Ngọc Thanh cùng lắm cũng chỉ hơn ngàn người, trong lòng vừa động, liền tiến lên thấp giọng hỏi A Mạch: “Thường Ngọc Thanh cũng quá khinh

xuất, dám mang theo chỉ ngần ấy người đến đây, nếu chúng ta lén phái kỵ

binh chặn hậu đường lui của anh ta, nhất định sẽ…”

A Mạch khẽ lắc đầu: “Ngươi quá coi thường anh ta rồi.”

Trương Sinh thấy khó hiểu, còn chưa

kịp hỏi, vừa lúc có thân binh từ trong thành chạy đến mang theo lời nhắn của Từ Tĩnh: Không được nóng vội ra khỏi thành nghênh chiến! A Mạch

cười cười, xoay người dặn dò tên thân binh kia quay về trả lời với Từ

Tĩnh rằng ông ta cứ yên tâm, trong lòng nàng đều hiểu rõ.

Dưới thành, quân Bắc Mạc mạo hiểm

xông vào màn mưa tên mà cướp lại những thi thể của mấy tên lính đồng đội bị rơi xuống, sau đó lớn giọng khiêu chiến. Đám người Vương Thất không

chịu nổi kích động, nghe được vài câu liền la hét đòi ra khỏi thành giết giặc, lại bị A Mạch lạnh giọng quát, chỉ truyền lệnh: “Mặc kệ bọn họ

khiêu chiến thế nào cũng không được để ý, chỉ cần tiến vào trong tầm bắn thì lập tức bắn tên.”

Chỉ một chiêu này liền điều trị được

quân Bắc Mạc, chiến thuật mắng chửi thay đổi cả mấy lần mà cũng không

thể mắng cho cổng thành Thanh Châu động đậy, còn có kẻ mắng kích động

đến nỗi tiến lại quá gần tường thành, kết quả là một loạt mũi tên nhọn

từ trên tường thành bắn xuống, nếu không phải chân tay nhanh nhẹn mà lẩn thoát thì thể nào cũng bị tên nhọn gim tua tủa đầy người như lông nhím.

Thường Ngọc Thanh thấy A Mạch lâu

không ứng chiến, trong lòng tuy không cam lòng nhưng cũng chẳng có cách

nào, để bản thân hả giận liền giương cung bắn rơi quân kỳ Giang Bắc trên vọng lâu thành Thanh Châu, rồi hạ lệnh cho kỵ binh rút lui. Đại đội kỵ

binh Bắc Mạc chậm rãi rút về phía sau, lần này hành quân thần tốc suốt

đêm rồi lại vô công quay về, sĩ khí binh lính đều giảm sút, đội hình

hành quân bắt đầu có chút tán loạn.

Vương Thất ở trên tường thành nhìn

thấy vậy liền dậm chân, trong lòng cảm thấy tiếc hận cơ hội lần này thật khó mà có được, nếu có thể thừa dịp sĩ khí quân địch giảm sút mà phái

binh ra khỏi thành truy kích, chắc chắn có khả năng thắng một trận lớn.

Trương Sinh thấy A Mạch vẫn nhìn ra ngoài thành trầm mặc không nói gì,

liền đưa tay giật giật áo choàng của Vương Thất. Vương Thất khó hiểu

nhìn Trương Sinh, thấy anh ta hướng về phía mình khẽ lắc đầu, sau đó lại nhìn về phía A Mạch.

A Mạch lại đột nhiên nở nụ cười, quay đầu nhìn Vương Thất nói: “Không nhất định là ngươi đúng, Thường Ngọc

Thanh cũng không có tiếp ứng ở phía sau, chẳng qua cũng chỉ hơn một ngàn kỵ binh, thật ra chúng ta cũng có thể nuốt trôi được, cứ thả anh ta đi

như vậy cũng thật đáng tiếc.”

A Mạch nói vậy, Vương Thất nhất thời có chút nghẹn họng nhìn trân trối, ngược lại không phải làm thế nào.

Trương Sinh hỏi A Mạch nói: “Đại nhân, ngươi nói Thường Ngọc Thanh lần này trở về có lập tức mang đại quân đến tấn công không?”

A Mạch suy nghĩ rồi lắc đầu nói: “Nếu là ta, ta sẽ không làm vậy.”

Trương Sinh và Vương Thất đều cảm

thấy khó hiểu, nhưng A Mạch không muốn giải thích, chỉ thản nhiên cười

cười, xoay người đi vào trong thành. Vương Thất nghi hoặc nhìn bóng dáng A Mạch càng lúc càng xa, không khỏi lên tiếng hỏi Trương Sinh: “Trương

thống lĩnh, ngươi nói Thường Ngọc Thanh còn chờ cái gì?”

Cũng vấn đề này, Thường Ngọc Tông

mang theo đại quân đuổi theo phía sau cũng đã hỏi. Sau khi Thường Ngọc

Thanh giận dữ mang binh ra khỏi thành, Thường Ngọc Tông sợ anh ta xảy ra sơ xuất liền tập kết đại quân đuổi theo phía sau, khi còn cách Thanh

Châu năm mươi dặm về phía tây thì gặp Thường Ngọc Thanh quay về từ thành Thanh Châu. Thường Ngọc Tông nhìn thấy thi thể của mấy chục binh lính

tử vong không khỏi cũng trở nên giận dữ, liền lập tức muốn dẫn quân tấn

công Thanh Châu. Thường Ngọc Thanh lại không cho phép, chỉ lệnh cho đại

quân quay về Võ An. Thường Ngọc Tông nghe xong không hiểu chút nào, liền truy hỏi: “Thất ca! Chúng ta đã đợi ở Võ An hơn một tháng rồi, vì sao

vẫn không tấn công Thanh Châu? Huynh rốt cuộc đang đợi cái gì?”

“Thời cơ.” Thường Ngọc Thanh thản nhiên đáp.

Thường Ngọc Tông khó hiểu nhìn đường

huynh: “Vẫn đợi thời cơ nữa hay sao? Nhưng nếu tiếp tục đợi nữa, thì

quân Giang Bắc đã đứng vững chân ở thành Thanh Châu rồi!”

Thường Ngọc Thanh lại không trả lời

vấn đề này, mà có chút đăm chiêu hỏi: “Ngươi nói Thanh Châu và Ký Châu

có thể có quan hệ như thế nào?”

Thường Ngọc Tông bị hỏi thì sửng sốt, Thường Ngọc Thanh cười cười, chuyển hướng đề tài lại nói tiếp: “Trong

thành Thanh Châu có khoảng năm vạn bộ binh, năm ngàn kỵ binh, chúng ta

lại chỉ có ba vạn khinh kị binh, một vạn bộ binh, nếu muốn cắt đứt tuyến tiếp viện cho Thanh Châu thì rất dễ, nhưng nếu muốn công phá Thanh Châu thì cơ hồ hầu như không thể.”

Thường Ngọc Tông theo không kịp tư duy của Thường Ngọc Thanh, theo bản năng liền hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Thường Ngọc Thanh bật cười, nói tiếp: “Có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể khiến cho quân Giang Bắc ra khỏi

thành cùng chúng ta giao chiến mà thôi.”

Làm một tướng lĩnh kỵ binh, Thường

Ngọc Tông tất nhiên biết nếu có thể khiến cho bộ binh quân Giang Bắc

phải ra ngoài tác chiến với kỵ binh Bắc Mạc là tốt nhất, nhưng Mạch Tuệ, tướng quân quân Giang Bắc lại không phải là đồ ngốc, trái lại còn là kẻ vô cùng giảo hoạt, sao có thể cứ ngoan ngoãn mà ra khỏi thành? Trong

lòng Thường Ngọc Tông đang nghi nghi hoặc hoặc, lại nghe Thường Ngọc

Thanh kiên nhẫn nói: “Thanh Châu không thể so với Thái Hưng, thành Thái

Hưng vốn có lương, chỉ cần quyết tâm tử thủ thì thủ đến vài năm cũng

không phải việc khó, mà lương thảo trong thành Thanh Châu trước kia lại

chủ yếu là do Ký Châu cung cấp.”

Thường Ngọc Tông cũng dần dần hiểu

ra: “Thất ca, huynh muốn chờ Thanh Châu hết lương thảo rồi mới tấn công

sao? Khiến cho bọn họ ra khỏi thành?”

Thường Ngọc Thanh lắc đầu nói: “Không cần hết lương thảo, chỉ cần đợi đến sang năm lúc gặt lúa mạch là được,

quân Giang Bắc vì muốn bảo vệ an toàn cho khu vực sản xuất lương thực

thì bắt buộc phải giao chiến với chúng ta.”

Thường Ngọc Tông không khỏi nhíu mày: “Như thế chẳng phải là chúng ta còn phải đợi đến mấy tháng nữa sao?”

Thường Ngọc Thanh nhìn Thường Ngọc Tông, đột nhiên nói: “Thật ra còn có một cách nữa, không cần phải phiền toái như thế.”

Thường Ngọc Tông trong lòng vui vẻ, vội vàng hỏi: “Cách gì?”

Khóe môi Thường Ngọc Thanh khẽ cong lên, cười nói: “Lùa dân chúng mọi rợ Nam Hạ công thành.”

Thường Ngọc Tông giật mình, lập tức

liền hiểu ngay, do dự nói: “E là Trần Khởi không đồng ý, anh ta vốn là

người mua danh chuộc tiếng, Thất ca chỉ tàn sát một thành Hán Bảo nhỏ bé mà còn chọc cho anh ta lên án này nọ, nếu lần này lại dùng dân chúng

mọi rợ Nam Hạ công thành, không biết ở trước mặt hoàng thượng anh ta còn gièm pha những gì. Chỉ vì một thành Thanh Châu mà hủy hoại danh dự và

tiền đồ của Thất ca, thật không đáng.”

Thường Ngọc Thanh cũng là cười nhạo

nói: “Thân là võ tướng lại còn muốn nói chuyện danh dự thì thật buồn

cười! Chỉ có điều lần này ta không muốn dùng dân chúng công thành không

phải vì sợ Trần Khởi, mà vì ta muốn làm cho nàng Mạch Tuệ thua tâm phục khẩu phục!”