Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1531: Chúng ta là người một nhà. (2)

Lúc nãy khi đi tới cửa phòng bệnh, Tư Tĩnh Ngọc bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Cô nhớ lại thái độ trước đây của mình với Tân Tần, lúc thì thân thiết, lúc thì khó chịu, khiến cô cảm thấy áy náy vô cùng.

Cô cắn môi, đứng tại cửa.

Sau đó, cô run rẩy đẩy cửa phòng ra.

Một vóc dáng nhỏ nhắn nhảy xuống giường, xông thẳng tới chỗ cô. Cô ôm Tân Tân vào lòng, cơ thể của nó mềm mại, khiến lòng cô run rẩy. Giờ phút này, chỗ khuyết trong lòng đã được lấp đầy, cô cảm thấy ấm áp vô cùng.

Cô hé môi, muốn gọi tên Tân Tân, nhưng cổ họng nghẹn lại, không thốt thành lời. Cô ôm chặt Tân Tân, có cảm giác hạnh phúc khi tìm lại được thứ quan trọng đã mất.

Tình cảm mẹ con là một loại tình cảm rất kỳ diệu. Lần đầu tiên gặp Tân Tân, cô đã không thể nào ghét nổi nó.

Lúc đó, cô tưởng rằng là vì Tân Tân giống Thi Cẩm Ngôn nên cô yêu ai yêu cả đường đi. Đến bây giờ mới phát hiện ra rằng thật ra thì ngoại hình của Tân Tân rất giống cổ.

Nghe những lời Tân Tân nói, vành mắt của cô ươn ướt.

Một lát sau, cô buông tay ra.

Tân Tân thấy vành mắt đỏ của cô thì vội nói: “Cô đừng khóc, con không tìm ba nữa! Cô đừng khóc, con thích cổ nhất mà!”

Dứt lời, nó giơ tay lên lau nước mắt cho Tư Tĩnh Ngọc. Thái độ ngoan ngoãn hiểu chuyện, khiến lòng cô càng thêm chua xót.

Trước đây, cô cảm thấy nó ngoan ngoãn hiểu chuyện là vì sợ mọi người không xem trọng nó. Nhưng bây giờ, đổi một góc độ khác thì cách nhìn vấn đề cũng khác nhau rồi.

Rốt cuộc là cuộc sống lúc nhỏ cực khổ cỡ nào mới khiến một đứa trẻ mới năm tuổi biết nhìn sắc mặt người lớn như thế?

Một đứa trẻ năm tuổi, vì tính mạng của mình mà tính kể bà nội.

Nếu Tân Tân lớn lên cùng cô thì nó sẽ là một tiểu thái tử được cưng chiều, có tính cách kiêu ngạo. Khi gặp chuyện kiểu này, nó sẽ khóc với ông bà cha mẹ, nói là con không muốn chết, con đau quá. Bởi vì nó không hiểu chuyện, nên cảm thấy mọi thứ đều là đương nhiên.

Còn Tân Tân thì sao?

Nó sợ cha mẹ ghét nó nên mới có chút mưu mô.

Một chút mưu mô này không làm người ta cảm thấy chán ghét, mà khiến người ta cảm thấy xót xa.

Nước mắt của cô lăn dài trên má.

Tân Tân sững sờ, tiếp tục lau nước mắt cho Tư Tĩnh Ngọc, “Cô đừng khóc nữa, là do Tân Tân hư, sau này Tân Tân không bao giờ chọc cô giận nữa.”

Giọng điệu dỗ dành trẻ con càng khiến Tư Tĩnh Ngọc đau lòng hơn.

Cô nắm tay Tân Tân, nghiêm túc nói: “Không phải như thế. Tân Tân, cô mới là mẹ ruột của con. Con được sinh ra từ trong bụng của mẹ. Sau này con theo mẹ, con không cần để ý nhiều như vậy, muốn cái gì cứ việc nói thẳng ra. Dù con có làm gì thì mẹ cũng sẽ không ghét con đâu?