Xin Chào, Người Thừa Kế

Chương 1530: Chúng ta là người một nhà. (1)

Tư Tĩnh Ngọc tiếp tục: “Vì sao không nói cho em biết?”

Diều Đằng im lặng một chút, mới đáp: “Bởi vì ngày mọi người biết sự thật này, Bạch Nguyệt và Thi Cẩm Ngôn đã đến bệnh viện làm thụ tinh nhân tạo”

Tròng mắt Tư Tĩnh Ngọc co rụt lại, hai bàn tay siết chặt.

Thấy cô im lặng, Diệu Đằng liền nói tiếp: “Bây giờ Bạch Nguyệt đã thành công mang thai. Sau khi biết sự thật, Thi Cẩm Ngôn và Bạch Nguyệt đã cãi nhau dữ dội. Có điều, pháp luật không thể cưỡng chế Bạch Nguyệt phá thai. Chắc chắn Bạch Nguyệt sẽ giữa đứa con đó lại”

Nói cách khác, vấn đề của Tân Tân đã được giải quyết, nhưng lại lòi ra một Tân Tân thứ hai. Những khúc mắc giữa cố và Thi Cẩm Ngôn vẫn còn đó, không có cái nào được giải quyết triệt để cả. Tư Tĩnh Ngọc hiểu ý Diêu Đằng, cô im lặng không nói gì.

Đến sân bay, tài xế của Tư Chính Đình đang chờ ở bên ngoài. Lên xe, Tư Tĩnh Ngọc nói với tài xế: “Đến bệnh viện nơi Tân Tân đang nằm”

Tài xế gật đầu, chở hai người đến bệnh viện tư nhân.

Trong bệnh viện.

Tân Tân buồn chán nằm một mình trên giường bệnh. Sống cùng Bạch Nguyệt mấy năm, Tân Tân đã học được cách ở một mình, chuyện gì cũng phải tự làm. Vì vậy khi bị chuyển tới bệnh viện này, nó không khóc không nháo, rất ngoan ngoãn. Nó phải mau khỏe lại, có vậy mới có thể đi tìm ba và cổ.

À, không đúng, nó nghe Bé Nháo và Bé Lười nói cô không phải là cô, mà cô là mẹ. Bởi vì cô và ba ở bên nhau, nên sau này nó có thêm một người mẹ nữa sao?

Nghĩ tới đây, Tân Tân liền bật cười, cô trở thành mẹ, cảm giác này không tệ, nó đã muốn cô làm mẹ của nó lâu rồi.

Nhưng mà...

Tân Tân nghển cổ nhìn ra ngoài phòng bệnh, nó đã tới đây lâu rồi, sao cô vẫn chưa tới thăm nó?

Tân Tân bĩu môi, lúc nó đang không vui thì cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ xinh đẹp đứng ngoài cửa.

Hai mắt Tân Tân sáng lên, nhảy xuống giường bệnh, chạy vào lòng Tư Tĩnh Ngọc, “Cố, con rất nhớ cố! Cuối cùng cô cũng chịu đến thăm Tân Tân rồi!”

Tân Tân vừa dứt lời, đã bị Tư Tĩnh Ngọc ôm chặt vào lòng.

Tân Tân hơi đau, cũng hơi khó thở. Nhưng nó không dám nói, bởi vì nó thấy thích cảm giác được cô ôm. Cơ thể của cô thật mềm, không hề cứng giống ba. Vòng tay của cô rất ấm áp, khiến nó không nỡ buông tay.

Lúc Tân Tân đang suy nghĩ miên man, Tư Tĩnh Ngọc đã buông tay ra.

Tân Tân ngửa đầu nhìn Tư Tĩnh Ngọc, sau đó nhìn ra sau lưng Tư Tĩnh Ngọc, nhíu mày, dò hỏi: “Cô ơi, ba đầu rồi?”

Ánh mắt của cô Tư Tĩnh Ngọc lóe lên, còn chưa kịp trả lời thì nghe Tân Tân hỏi: “Cô ơi, có cô là không thể có ba sao ạ? Sao trước đây cô có thể ở cùng ba và Tân Tân mà? Con muốn cả hai người, không thể thiếu ai được”

Tư Tĩnh Ngọc sững sờ, “Vì sao?”

Tân Tân nghiêm túc nói: “Bởi vì, cổ, con, ba, ba người chúng ta mới là người một nhà!”