Tô Ngạn Bân thấy cô khóc thì cuống lên, đứng giậm chân rồi bỏ chạy: “Cô chờ tôi một chút.”
Lâm Hi Nhi cũng không biết tại sao mình khóc. Lúc sau, Tô Ngạn Bân lại chạy đến, còn kéo cả Ngô Vũ Vi theo.
Ngô Vũ Vi hoảng sợ thét lên, “Tô Ngạn Bân, anh làm gì thế? Thả em ra!”
Tô Ngạn Bân vẫn không quan tâm, chỉ kéo cô ta ra ngoài.
Ba mẹ Ngô Vũ Vi chạy theo sau, “Tô Ngạn Bân, cháu buông tay ra, cháu muốn làm gì?”
Tô Ngạn Bân quay ngoắt lại nói với bọn họ: “Chú Ngô, cô Ngô, nếu hôm nay hai người không nhúng tay vào thì sẽ chỉ là đám trẻ chúng cháu cãi cọ bình thường, nhưng nếu hai người cứ nhất định phải xen vào thì sẽ trở thành việc của hai nhà. Hai người tự xem xét đi!”
Hai người kia nghe vậy thì liền dừng bước, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Ngô Vũ Vi vẫn gào thét: “Tô Ngạn Bân, anh làm gì thế hả? Cái đồ điên này!”
Tô Ngạn Bân không thèm trả lời, chỉ kéo cô ta đi ra sau núi.
Lâm Hi Nhi thấy thế thì hốt hoảng chạy theo bọn họ, nhưng đi được mấy bước thì lại chợt nhớ ra mình vẫn đang bế con gái, con bé không chịu được gió lớn như thế. Lâm Hi Nhi quay sang nhìn xung quanh, thấy Trang Nại Nại đứng ở gần đó thì vội giao con bé cho cô, rồi vội vã chạy theo hướng Tô Ngạn Bân đi.
Tô Ngạn Bân kéo Ngô Vũ Vi đến hang động mà ba người rơi xuống, chỉ vào đó hỏi: “Ở đây à?”
Lâm Hi Nhi chẳng hiểu mô tê gì, chỉ gật đầu.
Ngô Vũ Vi cũng ngơ ngác, “Tô Ngạn Bân, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh đang muốn trả thù thay con ả hèn kém này sao? Em nói cho anh biết, anh không thể lấy con ả này đâu! Cõng theo một đứa con ghẻ, cả đời này cô ta đừng hòng lấy được chồng khác nữa! Anh…”
Nhưng Ngô Vũ Vi còn chưa dứt lời thì Tô Ngạn Bân đã đẩy mạnh cô ta.
Ngô Vũ Vi lập tức đứng không vững, cả người lung lay, sau đó ngã xuống hang. Trong hang lúc này đầy nước nên dĩ nhiên cô ta sẽ không bị thương. Nhưng nước bên trong rét thấu xương, không gian lại tối đen, rộng lớn, một cô gái rơi vào đó thì chắc chắn sẽ phải sợ chết khiếp!
Lâm Hi Nhi trợn tròn mắt nhìn Tô Ngạn Bân với vẻ không tài nào tin nổi.
Giọng Ngô Vũ Vi vang vọng từ trong hang động, “Cứu mạng, hu hu hu, cứu tôi với!”
Nhân viên công tác ở cạnh đó vội ném sợi dây thừng xuống, có người lập tức xuống cứu cô ta.
Lâm Hi Nhi ngây người nhìn Ngô Vũ Vi được cứu lên, cả người rét run, chật vật rời khỏi. Chẳng hiểu sao, cô lại chợt bịt miệng, không kìm được nữa mà khóc òa lên.
Lúc này, Tô Ngạn Bân kéo cô ôm vào lòng: “Được rồi, được rồi, chẳng phải cô ta chỉ mắng em không lấy được chồng thôi sao? Em đừng lo, em không lấy được chồng thì lấy anh nhé, được không?”
Lâm Hi Nhi đang khóc đau đớn, nghe thấy thế thì liền nấc cụt rồi im bặt.