Lúc này, Thi Cẩm Ngôn lại nói tiếp: “Mẹ, con nghĩ… tuy lúc trước con không biết đến sự tồn tại của Tân Tân, nhưng thằng bé đã được sinh ra trên đời, là ba thằng bé, con có trách nhiệm phải nuôi thằng bé lớn lên thành người. Con có thể… để thằng bé sống cùng ba mẹ con, còn con và Tĩnh Ngọc sẽ sống cuộc sống riêng. Đợi thằng bé lớn lên, con sẽ cho thằng bé 5% cổ phần không ty rồi giảng giải rõ ràng, để nó tự lực cánh sinh.”
Nói xong câu này, trái tim của Thi Cẩm Ngôn cũng đã thắt lại, đau đớn. Để Tân Tân cho ba mẹ nuôi, đây là một việc làm vô trách nhiệm và bất hiếu đến nhường nào. Nhưng anh cũng không thể để Tĩnh Ngọc phải chịu khổ được. Tĩnh Ngọc quả thật đã hi sinh quá nhiều vì anh rồi.
Tuy câu trả lời không đủ thỏa mãn, nhưng Đinh Mộng Á vẫn có thể đặt mình vào hoàn cảnh của Thi Cẩm Ngôn để suy nghĩ. Nó có thể xử lý như vậy đã là rất tốt rồi. Dù sao cũng là cốt nhục của nó, quả thật nó không thể giao Tân Tân lại cho người mẹ không đáng tin kia được.
Đinh Mộng Á thở dài, đứng dậy gật đầu với anh, “Cậu đi trước đi, xử lý chuyện trong nhà cho xong rồi hẵng đến tìm Tĩnh Ngọc.”
Dứt lời, bà đi ra khỏi phòng.
Thi Cẩm Ngôn ngây người nhìn theo bóng lưng của Đinh Mộng Á, rồi mới theo ra ngoài.
Anh vừa đi được mấy bước thì lại nghe tiếng cãi cọ từ cách đó không xa, ngẩng đầu lên thì thấy Tô Ngạn Bân đang giữ Lâm Hi Nhi lại, vẻ mặt đầy áy náy, “Lâm Hi Nhi, cô nghe tôi nói đã, cô…”
Lâm Hi Nhi bất thình lình quay lại, đẩy anh ta ra, “Tô Ngạn Bân, sau này anh vẫn nên giữ khoảng cách với tôi đi! Tôi không muốn lại bị người khác đẩy xuống hang vì anh, suýt chết đuối lần nữa đâu!”
Nói xong, cô liền đi thẳng về phía trước, môi mím chặt, có thể thấy là đang rất tức giận.
Tô Ngạn Bân hết cách, “Lâm Hi Nhi, cô có thể tỉnh táo lại một chút không? Bây giờ cô muốn đi, nhưng đi thế nào được? Ngày mai mới có thuyền chở mọi người về, bây giờ cô về thì phải bao trọn một thuyền, cô có tiền không?”
Lâm Hi Nhi bế Viên Viên, nghe thế đứng khựng lại.
Tô Ngạn Bân vẫn ra sức khuyên nhủ cô, “Chuyện này quả thật là tôi có lỗi với cô. Lúc tôi tuyên bố hủy hôn với Ngô Vũ Vi vẫn chưa quen cô, cô ta đúng là giận chó đánh mèo! Tôi cũng rất phiền lòng chuyện này mà!”
Lúc này, anh ta chạy ra trước mặt Lâm Hi Nhi, đang muốn nói gì đó, nhưng thấy khuôn mặt giàn giụa nước mắt của cô liền khựng lại.
Tô Ngạn Bân không biết phải làm thế nào, muốn lau nước mắt cho cô, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân nên lại cuống lên, “Ấy, Lâm Hi Nhi, cô khóc gì chứ? Cô đừng khóc! Cô khóc thế này người ta lại nghĩ tôi ức hiếp cô thì sao? Tôi… cô đừng khóc nữa, cô nói đi, phải làm thế nào thì cô mới hả giận?”
Lâm Hi Nhi nghẹn ngào: “Tôi không biết, tôi chỉ tấy tủi thân thôi! Suýt nữa thì tôi chết trong hang động kia rồi! Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện nếu tôi chết rồi thì sẽ không có ai chăm sóc Viên Viên, là tôi lại muốn khóc.”
“Nhưng cô đâu có chết! Cô đừng khóc nữa! Cô khóc khó hiểu quá!”
Lâm Hi Nhi đưa tay lau nước mắt, “Tôi biết tôi thế này rất vô lý, nhưng tôi không nhịn được… Hu hu, Tô Ngạn Bân, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà, hu hu…”