Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 86: Đạo sĩ bắt yêu thanh anh bạch linh (2)

Bạch Linh bày dẫn hồn chú như cô, nhưng hồn trận lại khác của cô hoàn toàn. So với cô, Bạch Linh bày còn hung ác hơn một chút. Đây cũng là tệ nạn của đạo sư núi Vân Đài, đồng thời với chiêu hồn thì cũng dễ dàng dẫn hung thần đến.

Đậu Đậu nằm bò dưới cửa sổ dựng tai lên, chỉ một lát, gió lạnh trong nhà vệ sinh đã thổi vù vù. Bạch Linh áp Đỗ Tử Đằng đang lửng lơ vào trong hồn trận, cuối cùng thu khởi hồn chú lại bắt đầu vặn hỏi.

“Đại thiếu gia Sở gia đang ở đâu?”

Cách cửa sổ, Đậu Đậu có thể nhìn thấy bóng dáng Đỗ Tử Đằng mờ ảo, linh hồn yếu ớt gần như trong suốt.

Ông ta nói, “Tôi không biết.”

“Không biết?” Giọng Bạch Linh lạnh như băng, “Nói hết những gì ngươi biết cho ta.”

Đỗ Tử Đằng gật đầu, bắt đầu nói từ việc tối qua nghe được báo động.

“Học sinh của Thánh Phong chia thành nội trú và ngoại trú. Tối hôm qua, vốn dĩ tôi đang kiểm tra ký túc xá...”

Phòng làm việc của Đỗ Tử Đằng lắp báo động, lý do là vì chậu hoa Hữu Tiền kia. Cho nên khi Diệp Tinh Trạch dẫn Sở Minh Hiên đập cửa vào, Đỗ Tử Đằng đang kiểm tra phòng bên kia vội vã chạy về. Ông ta vốn bụng phệ, chạy về cũng mất bảy tám phút. Khi đó, phòng làm việc đã lộn xộn hết lên rồi. Trong không khí dường như có mùi máu tanh, ông ta bật đèn nhìn một cái. Diệp Tinh Trạch đang xoay quanh Sở Minh Hiên bị chảy máu ở bụng...

“Lúc đó tôi chỉ để ý đến chậu hoa Hữu Tiền kia, đến khi có ý thức thì đã là người chết rồi. Tôi chỉ nhớ có một đạo ánh sáng xanh xẹt qua, liền không thấy hai thiếu gia đó đâu nữa.”

Hình như Bạch Linh lại cầm pháp khí dọa Đỗ Tử Đằng, Đậu Đậu dán lên tường, nghe thấy giọng Đỗ Tử Đằng run run.

“Đại sư, thật sự tôi không biết bọn họ đang ở đâu. Nể tình lúc sống tôi chưa từng làm chuyện xấu gì, cô hãy tha cho tôi đi.”

“Phế vật!”

Bạch Linh mắng một câu, sau đó hình như buồn bực, “Cút đi.”

Đỗ Tử Đằng được đại xá, biến mất như một làn khói. Bạch Linh hung hăng đá cửa nhà vệ sinh, cộp cộp đạp giày cao gót đi mất.

Đậu Đậu cạn lời, có cần phải vô dụng như vậy không hả, cô có thể triệu Đỗ Tử Đằng mà lại không thể triệu tiểu quỷ thường trú à? Không thể hỏi cô hồn dã quỷ gần đây hay sao hả?

À, đúng, cô quên mất, Bạch Linh không có cái bản lĩnh đó. Chuyện này không liên quan gì đến đẳng cấp. Chủ yếu là trận pháp của núi Vân Đài, chỉ mặt gọi tên chiêu hồn đều có thể dẫn hung thần đến, nói chi là triệu tiểu quỷ vô danh...

Đậu Đậu đỡ trán, được rồi, cô vẫn phải đích thân ra tay rồi. Cô chưa vẽ ra trận dẫn cô hồn lần nữa thì điện thoại đã vang lên. Đậu Đậu nhìn thấy là số lạ, do dự một lát vẫn ấn nghe, “Alo, ai thế?”

“Cô không cần quan tâm tôi là ai, cô chỉ cần biết hai tên tiểu tử cô đang tìm đang ở trong tay tôi là được rồi.”

Ai ui, con nam yêu này còn muốn vơ vét tài sản của cô à?

Cô bây giờ là tướng không binh, muốn pháp khí không có pháp khí, muốn linh đan không có linh đan.

Gã muốn cái gì?

Tiền?

Sẽ không dung tục như vậy chứ?

“Muốn đòi tiền chuộc thì gọi điện cho hai nhà Sở Diệp, tôi không có tiền chuộc bọn họ.”

“Khu vui chơi Wonderland, cô không đến, bọn họ sẽ chết.” Hoa yêu nói xong ngắt điện thoại.

Đậu Đậu chửi thề, cuối cùng vẫn quyết định đi__ Cô ngược lại muốn xem xem tiểu hoa yêu trăm năm có thể có cái bản lĩnh gì?

Tránh Sở Ngọc Bình và người của Cục cảnh sát, Đậu Đậu trèo tường ra khỏi Thánh Phong. Tiện tay gọi một chiếc taxi, Đậu Đậu mở cửa xe ngồi lên, “Khu vui chơi Wonderland.”

“Cô gái, chỗ đó đã bỏ hoang mười lăm năm rồi, không có gì để chơi đâu.” Quan trọng là còn không sạch sẽ.

Đậu Đậu biết tài xế muốn nói gì, mò bốn tờ tiền ra đưa cho ông ta, “Bây giờ vẫn sớm, chú đưa cháu đến đó, tranh thủ quay lại là được rồi.”