Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 85: Đạo sĩ bắt yêu thanh anh bạch linh (1)

Đậu Đậu cầm quả cầu lung linh đi ra ngoài, cảnh sát trẻ nhắm mắt theo đuôi. Anh ta luôn cảm thấy cô gái vừa xấu vừa đen này biết cái gì đó. Đậu Đậu bị anh ta theo làm phát điên, nghiến răng đang định chửi bậy thì nhìn thấy Sở Ngọc Bình đang ngây người bên ngoài đám người kia.

Lần này cô tìm được cứu tinh, trực tiếp chỉ, “Tìm bà ấy đi, tôi với bà ấy cùng đi vào.”

Nhân lúc Trương Khải Bình nhìn về phía Sở Ngọc Bình, Đậu Đậu đã nhấc chân rẽ vào nhà vệ sinh nữ, nhanh nhẹn khoá cửa lại.

Xem còn theo đuôi được nữa không? Có bản lĩnh thì đi vào đi?

Đi vào buồng vệ sinh nữ cuối cùng, cô úp nắp bồn cầu xuống rồi ngồi lên trên. Hai quả cầu lung linh xoay tròn nhảy nhảy trên tay, chỉ một lát đã rơi xuống đất.

Không đủ linh lực.

Đậu Đậu đỡ trán mệt tâm, tự nhiên sinh ra cảm giác thất bại. Mẹ kiếp, có cần phải yếu như vậy không hả? Hôm qua củng cố hồn phách cho Trường Sinh tổn hao quá nhiều, trong chốc lát cô thật sự không có nhiều linh lực như vậy. Linh thạch mà Yêu Nghiệt cho cô tốt thì tốt, nhưng cũng cần thời gian để chuyển hoá. Đậu Đậu buồn bực, thở vắn than dài với bồn cầu.

Một trận gió lạnh thổi qua, Đậu Đậu đột nhiên nghĩ ra cách__hỏi Đỗ Tử Đằng! Ông ta là đương sự trực tiếp nhất. Hơn nữa ông ta mới chết không lâu, tạm thời hồn phách vẫn chưa bị âm sai mang đi.

Đậu Đậu vừa mặc niệm truy hồn chú vừa mắng mình ngu xuẩn, sao vừa rồi ở phòng làm việc của Đỗ Tử Đằng lại không nghĩ ra chứ? Nhưng bây giờ nghĩ ra có lẽ cũng không muộn. Nghĩ đến đây, Đậu Đậu nhắm mắt lại vẽ một lá bùa. Rất nhanh, nhiệt độ nhà vệ sinh đột nhiên giảm xuống.

Cách thời gian hồn quay về một chút nữa, cô nín thở tập trung suy nghĩ, không dám buông lỏng một khắc...

“Tiến sĩ Bạch, sao cô lại đến đây?”

Đậu Đậu mạnh mẽ mở mắt, tên cảnh sát này vẫn âm hồn bất tán hả trời!

Tiếp theo chính là giọng nữ lạnh như băng, “Trong nhà vệ sinh có người à?”

“Vâng, một nhân chứng.”

“Xô cửa.”

Trương Khải Bình đã bắt đầu đập cửa ầm ầm, Đậu Đậu bất đắc dĩ thu trận pháp lại chạy theo lối cửa sổ. Đúng lúc cô thành công trốn vào bụi cỏ, người phụ nữ đi giày cao gót kia cộp cộp tiến vào nhà vệ sinh, “Người đâu?”

“Cô ấy mới vào không lâu, sao lại không thấy đâu nữa rồi?”

Người phụ nữ kéo cửa sổ nhà vệ sinh ra nhìn một cái, hình như không phát hiện ra Đậu Đậu. Sau đó cô ta hừ lạnh một tiếng, xoay người nói với Trương Khải Bình, “Ra ngoài, đóng cửa lại.”

Trương Khải Bình, “...”

Cái quỷ gì thế?

“Không nghe thấy tôi nói gì hả?”

“Nghe, nghe thấy rồi.”

Trương Khải Bình khép cửa lại đi ra ngoài, thật sự không hiểu tại sao đột nhiên Cục cảnh sát lại mời một vị đại phật như vậy nữa. Mặc dù rất xinh đẹp, nhưng cả ngày lạnh mặt ai mà chịu nổi chứ! Lại nói, một đám ông lớn của Cục cảnh sát, ai cam tâm bị một người “nhảy dù” đến ra lệnh hả? Hơn nữa mỗi lần cô ta đến hiện trường là trực tiếp tìm chỗ không có ai mà đứng đờ ra, cho dù phát hiện cái gì cũng không nói với bọn họ, đều là trực tiếp báo cáo với Cục trưởng. Không phải chỉ là dựa vào bằng cấp sắc đẹp thôi sao?

Trương Khải Bình nghĩ như vậy, nhưng Đậu Đậu nấp trong bụi cỏ cạnh nhà vệ sinh lại hoàn toàn không cho là vậy. Vừa rồi cô đã nhìn thấy mặt tiến sĩ Bạch rồi__ Bạch Linh, nữ đệ tử nhập thất của Bạch Chỉ sư thái núi Vân Đài, đạo sĩ bắt yêu Thanh Anh. Hiện tại nhậm chức ở Cục bắt yêu.

“Cảnh sát Trương, tiến sĩ Bạch đã đến chưa? Đến rồi à? Tốt, vậy tôi yên tâm rồi.”

Người nói chuyện là Sở Ngọc Bình?

Đậu Đậu nhướn mày, xem ra là bà ấy mời Bạch Linh đến rồi. Ở Đế Đô, người biết Đông Quách tiên sinh đương nhiên sẽ biết Cục bắt yêu. Chỉ là Cục bắt yêu chỉ bắt yêu chứ không đoán mệnh. Nếu không với tính cách của Sở Ngọc Bình thì nhất định sẽ tìm Cục bắt yêu đáng tin hơn để đoán mệnh cho Cố Trường Sinh. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu đã có người làm thay, cô nghe trộm không phải là tốt rồi sao.