Đá quý có thể khiến hắn tùy tiện đưa cho con gái làm đồ chơi, đương nhiên không phải là đổ tốt nhất rồi; đồ tốt nhất, phải giữ lại cho vợ chơi. Ngộ nhỡ ngày nào đó có thích châu báu nhà nào đó, hắn cũng không đến nỗi phải bỏ tiền đi mua, như vậy phiền phúc lắm. Hơn nữa hắn cũng không có tiền, nếu thật sự bỏ tiền đi mua, vậy không phải là tiêu tiền vợ hắn kiếm à? Nói tóm lại, mọi người đã có thể đoán được mấy năm nay mẹ Viên Viên sống thế nào rồi chứ? Thích cái gì cầm điện thoại chụp... Không, thậm chí còn không cần chụp. Chỉ cần chọc cha Viên Viên rồi cười một cái là đảm bảo ngày hôm sau có thể nhận được một sản phẩm giống y như đúc thậm chí chất lượng châu báu còn tốt hơn ở nhà. Cho nên lớn lên trong hoàn cảnh giáo dục như vậy, châu báu ở trong mắt Viên Viên có lẽ cũng chỉ là ít đá lấp lánh mà cha chuyên dùng để làm mẹ vui vẻ thôi. À, có thể cũng đáng giá ít tiền, còn trị giá bao nhiêu thì cô không biết. Nói đến đây, Viên Viên vẫn muốn bổ sung mấy câu. Có một khoảng thời gian, mẹ có thích đồ trang sức châu báu trong một tiệm ở Yêu Đố, ngày ngày kéo cha cô đi Xem. Nhân viên trong tiệm thật sự bực bội, đều cảm thấy hai vợ chồng này đúng là... Không mua nổi đồ trang sức là ngày ngày đến xem, tìm công việc gì làm đi sao lại rảnh rỗi như vậy chứ? Nếu không phải là bởi vì hai vợ chồng này ưa nhìn đặc biệt là người đàn ông thì bọn họ đã sớm gọi bảo vệ rồi. Nhưng mà nhân viên trong tiệm cũng không khinh thường như vậy được bao lâu, bởi vì có một lần, một nhân viên tinh mắt... Hôm qua mới nhìn thấy người phụ nữ đó nhìn chằm chằm một cái dây chuyền kim cương hai ca ra không phải đắt lắm, hôm nay đã nhìn thấy trên cổ cô có một cái dây chuyền kim cương giống như đúc chỉ là chất lượng kim cương tăng lên không biết bao nhiêu lần, còn là kim cương mười ca ra nữa! Từ đó về sau cô ta cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, chỉ cần cô gái này muốn xem cái gì, ngày hôm sau đảm bảo trên người cô sẽ xuất hiện một cái giống như đúc nhưng phẩm chất thì không biết cao hơn bao nhiêu lần! Khụ... Thật ra cô gái đó hoàn toàn không care mình bị người khác hiểu lầm, chỉ cần có được đồ mình thích thì có bị xem thường thế nào cũng được. Nhưng mà cha ruột Viên Viên không vui! Cha cô cảm thấy mặc dù hắn cần cù tiết kiệm lo việc nhà như vậy, nhưng bị người khác xem thường lại là một chuyện khác. Vì vậy có lần sau khi xem xong một cái dây chuyền kim cương đơn giản trang nhã xong, đêm đó cha cô đã làm cho mẹ cô một cái giống như đúc. Cũng không phải giống như đúc, viên kim cương kia lớn đến nỗi sắp sáng mù mắt chó rồi, hoàn toàn mất đi sự xinh xắn mềm mại nguyên bản. Mẹ cô cũng cảm thấy như vậy nên không muốn đeo, nhất định bắt cha cô làm một sợi nhỏ hơn chút. Nhưng cha cô rất kiên trì, nói cái gì mà vì tôn nghiêm của đàn ông! Muốn đeo cái nhỏ hơn một chút cũng được, nhưng nhất định phải đeo cái lớn cho hắn lấy lại tôn nghiêm đã! Mẹ có suy nghĩ một lúc, hình như hiếm khi thấy cha cố có một mặt ấu trĩ giống như Trung Lười nhỏ nên không nhẫn tâm cự tuyệt, cũng mặc cho cha cô ấu trĩ. Không ngờ cha cô còn nghiện luôn, bảy ngày liên tiếp làm cho mẹ có nhiều cái giống như đúc. Mẹ cô cảm thấy như vậy không tốt lắm, sẽ bị nghi là khoe khoang, vì vậy từ đó về sau liền đổi cửa tiệm đi dạo. Dĩ nhiên, cô là con gái của cha mẹ cô, cũng có được không ít đồ trang sức sáng lấp lánh ở trong đó. Nhớ lại đến đây, Viên Viên cất hồng ngọc của mình đi, thấy macaron và kem ly lại bưng lên, cô suy nghĩ một chút, lấy một miếng đá tím ra. “Cái này tặng cho anh, coi như là tạ lễ anh mời tôi ăn bữa này”