Long vương sẽ không thể hiểu được, trên đời này, tất cả những người thích áp đặt ý nghĩ của mình lên người khác sẽ không thể hiểu được, chuyện bọn họ lo ấy là một chuyện không liên quan đến mình! Con ông ta yêu ai đến với ai, thì liên quan gì đến chuyện của ông ta? Hơn nữa, ông ta dựa vào đâu mà ngầm đồng ý để cho một người ngoài đến hại cháu nội ruột của mình! Long hậu càng nghĩ càng thấy mình mù mắt, viết xong một phong thư, rốt cuộc tối sầm mắt ngất đi. Bà nhớ tới trước kia Long vương cầm kiếm đặt trên cổ bà, bỗng nhiên, toàn thân không còn chút sức lực nào. Sau khi Long hậu hôn mê, cung nga cuống quýt chạy ra ngoài gọi người. Long vương ở bên ngoài vừa nghe Long hậu hôn mê, vội vàng gọi y sự trong cung đến bắt mạch cho Long hậu. Lúc sau, tin tức Long hậu không khỏe hôn mê đã truyền khắp Đông Hải, khi đó Đậu Đậu đang bị Yêu Nghiệt dụ dỗ uống bát canh ba ba kia, vừa nghe thấy vậy lập tức đứng lên, giục Yêu Nghiệt mau chóng đi qua xem. Yêu Nghiệt đứng lên đáp ứng, Đậu Đậu thở ra, đổ bát canh ba ba kia cho con trai. Sau đó vỗ tay cảm thấy đại công cáo thành, dắt hai đứa con thêm một hồ ly đuổi theo, còn không quên bảo Tứ Bất Tượng lên trời gọi Tiểu Thập. Tiểu Thập ở trên trời, bên này đã qua hơn nửa năm nhưng chỗ cậu mới hơn nửa ngày. Tiểu Thập đang vui vẻ, chợt nghe Tứ Bất Tượng nói mẫu hậu gặp chuyện không may, vội vàng cười Phi Ngư bay về Đông Hải. Mới chớp mắt, cậu ta đã đứng trước cửa tẩm điện của Long hậu. Sau đó thấy Đậu Đậu và Yêu Nghiệt, lại quy củ gọi một câu Cửu ca, Cửu tẩu. Lại sau đó cậu ngửi được mùi vị của canh ba ba, giật giật môi, rối rắm nhìn Đậu Đậu, “Cửu tẩu, tỷ uống canh ba ba sao?” Đậu Đậu, “.. Có uống một ngụm” “Tự tử hầm sao?” “... Không phải, là mẹ cậu hầm, nhất định muốn tôi uống” Tiểu Thập nhẹ nhàng thở ra, “Vậy là tốt, tuy rằng phụ vương để không phải thứ gì tốt, nhưng mẫu hậu để dễ sống chung lắm, sau này tỷ chỉ cần sống tốt với mẹ đẻ thì muốn ăn gì cũng không cần tự làm đầu, chỉ cần nói với mẫu hậu một tiếng là được.” Hù chết cậu ta, cậu ta còn tưởng rằng người chị dâu này vừa đến Đông Hải đã bắt ba ba ăn chứ. Nếu thật là vậy thì đúng là gà bay chó sủa. Đậu Đậu nghe Tiểu Thập nói xong liền gật đầu, cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Nhưng mà cô cảm thấy Tiểu Thập nói rất đúng, Long vương đúng là không phải thứ tốt gì. Cô còn tưởng chỉ có cô nghĩ như vậy, không ngờ ngay cả con ông ta cũng nghĩ vậy. “Đệ tới đúng lúc lắm, bảo Phi Ngư đưa phong thư này đến Tây Hải, chuyện Cơ Yêu Nguyệt cũng nên chấm dứt rồi.” Yêu Nghiệt lấy ra một phong thư đưa cho Tiểu Thập, nhất thời làm Tiểu Thập hoảng hốt. Chấm dứt? Chuyện của Cơ Yêu Nguyệt có thể chấm dứt sao? Nói thật, nghe hắn nói như thế, đột nhiên trong lòng cậu ta rất phức tạp. Không biết nói là đồng tình hay là đau xót, cậu ta rất mâu thuẫn mà nghĩ, nhân quả báo ứng là chuyện đúng, Cơ Yêu Nguyệt làm nhiều việc sai trái như thế, cũng nên có lúc phải trả lại. Nhưng mà nếu nói cậu ta lạnh lùng không đồng tình với ả, vậy cũng không đúng. Chung quy vẫn gọi Yêu Nguyệt là tỷ tỷ mấy ngàn năm rồi, không thể lạnh lùng như vậy được. Trên thế gian này không hề có người xấu trăm phần trăm, có lẽ bọn chúng phạm tội giết người phóng hỏa, nhưng có một lúc nào đó, vẫn sẽ có một chút hiền lành. Mà trước khi Mạch Phi xuất hiện, Cơ Yêu Nguyệt cũng từng là tỷ tỷ tốt...