Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1796: KHÔNG ĐƯỢC, KHÔNG THỂ ĐỂ MẶC CƠ YÊU NGUYỆT NỮA! (2)

Nhưng mà ông ta có thể làm gì được đây? Ông ta đã tặng nó cho vợ, ông ta đâu thể bảo bà phải đi lấy về được chứ? Huống hồ bây giờ bà hoàn toàn không nghe được ông ta nói chuyện, chỉ một lòng một dạ nghĩ đến canh ba ba. Vì thế Long vương rất tủi thân, tủi thân lại tủi thân, cũng chỉ có thể thở dài, trước hết xem xem có thể làm thêm một cánh cửa thông sáu giới nữa không, hy sinh chất công lực, làm thêm một cái nữa. Còn về chuyên canh ba ba... “Nàng thật sự muốn làm cho nó uống sao? Ta nói vợ à, con dâu không thể chiều được đâu. Nàng xem Cơ Yêu Nguyệt đi, đều là nàng chiều mà ra đấy” Long hậu đang cầm thìa đảo canh liền tức giận, “Chàng lặp lại lần nữa xem? Thiếp nuông chiều? Nếu không phải chàng ngầm đồng ý để nó phá hoại tình cảm của Tiểu Cửu và Tiểu Phi thì nó có thể gây vạ cho Tiểu Thất thành thế này không? Còn nói thiếp nuông chiều? Chàng không cho nó chỗ dựa, nó sao dám làm xằng làm bậy ở Đông Hải này? Thiếp chỉ khách sáo với nó mà thôi!” Long vương thấy Long hậu tức giận thật, vội vàng nói đúng đúng đều là lỗi của ta. “Ta chỉ lấy cái ví dụ như thế thôi mà, sao nàng cứ như ăn phải thuốc nổ thế?” “Lấy ví dụ như thế mà được à? Sao chàng lại tùy tiện như vậy? Chàng không nghĩ đến hàng ngày Tiểu Thất sống thế nào sao?” “Ta...” “Thôi, thiếp không nói với chàng nữa, canh ba ba nấu xong rồi, thiếp mang đi cho Tiểu Phi uống” Nói xong liền bảo cung nga phía sau bưng lên, đi thẳng đến cung điện trước kia của Yêu Nghiệt, càng nghĩ càng túc. Bà ấy mù mắt hay sao mà lại đi coi trọng cái lão già không cùng đạo đối nhân xử thế kia chứ, phá hoại hạnh phúc của con trai còn chưa cam tâm, đã đến nước này rồi còn nói với bà Tiểu Phi không tốt cái này không tốt cái kia. Ông ta là một lão già, lo nhiều như thế làm gì? Cũng đâu phải lo là được, Tiểu Thất chẳng phải do ông ta lại hay sao? Không được, không thể mặc Cơ Yêu Nguyệt nữa! Phải tìm cái cớ đuổi ả đi mới được! Quyết tâm xong, Long hậu nhẹ nhàng gõ cửa. Viên Viên đang ở bên trong chạy khắp nơi bắt cá hơi sửng sốt, lạch bạch chạy ra mở cửa, sau đó dùng thanh âm ngọt ngào ngoan ngoãn gọi một câu bà nội. Câu bà nội này làm Long hậu kích động không thôi, lập tức ôm Viên Viên lên hôn một cái, “Ngoan quá!” “Mẫu hậu, gần đây Viên Viên ăn nhiều nên quá nặng, người buông cháu xuống trước đi” Yêu Nghiệt đi qua khuyên một câu, Long hậu lập tức cự tuyệt, “Chút sức ấy ta vẫn có. Đúng rồi, canh ba ba đây, đưa cho vợ con uống bồi bổ thân thể” Yêu Nghiệt, “... Cô ấy đang ngủ.” “Đang ngủ? Vậy để vào trong con trai giữ ấm trước, chờ tỉnh lại thì uống” “... Cũng được” Thật ra Yêu Nghiệt không nói thật, không phải Đậu Đậu đang ngủ, mà là cô không muốn uống canh ba ba “da trắng xinh đẹp”. Cho dù Yêu Nghiệt có nói với cô rất nhiều lần rằng mẫu hậu hắn tuyệt đối không lấy con ba ba thành tinh để hầm canh, nhưng cô vẫn có bóng ma tâm lý. Kết quả là Long hậu vừa gõ cửa, cô liền trốn vào giường giả bộ ngủ. Chỉ để lại Yêu Nghiệt bất đắc dĩ, đắp chăn cho cô, tùy cô vậy... “Tiểu Cửu à, mẹ có chuyện muốn nói với con” Long hậu bảo cung nga cất canh ba ba vào trong một con trai lớn để hâm nóng. Sau đó nhìn nhìn Đậu Đậu đang ngủ phía sau bình phong, bỏ Viên Viên xuống để bé tiếp tục đi bắt cá, hơi đè thấp thanh âm, thở dài, “Chuyện của Thất ca con, vốn mẫu hậu không nên lắm miệng. Nhưng mà...” “Con biết, chắc là... Thất ca chịu không ít khổ.” “Haiz... Chuyện này đều tại phụ vương con, vì mặt mũi, cái gì cũng có thể làm được. Trơ mắt nhìn Thất ca con thân tâm mệt mỏi, hay là con nghĩ cách gì đó, giúp ca ca con chuyện này đi?”