Khuôn mặt Biển Biển nhắn thành một cục, đôi mắt đen lúng liếng hung tợn trừng Tên Ngốc, giống như Tên Ngốc phạm phải tội lớn tày trời không thể tha thứ vậy. Tên Ngốc cũng rất vô tội, “Anh nói đều là sự thật. Tuy rằng tiểu hồ ly là gì kia, nhưng dù chỉ ăn ngũ cốc hoa màu thì cũng không thể nào mà không đi ngoài đúng không? Làm người không thể trốn tránh sự thật thế được!” Tên Ngốc cũng bận tâm đến việc Hà Chính Trực còn ở đây nên không nói thẳng ra tiểu hổ ly là yêu. Nhưng Biển Biển là đứa bé thông minh, sao có thể không nghe hiểu chứ? Sau đó bé đã phát cuồng, nghiến răng nghiến lợi quát Tên Ngốc, “Cấm miệng!” Tiếp theo trong lòng bé càng khẳng định Tên Ngốc chính là ông chú đáng khinh. Thế mà, thế mà cậu ta lại nói mấy cái này trên bàn cơm. Thật sự rất đáng giận! “Khụ, à, cô quấy rầy một chút!” Hà Chính Trực giơ tay muốn hỏi, thành công hấp dẫn lực chú ý của Biển Biển, cô quyết đoán chỉ vào tiểu hồ ly trong nôi, nói, “Cháu vừa nói nó là cái gì cơ? Em rể cháu á?” Biển Biển nhướn mi, dùng âm thanh trẻ con nói đến là chính trực, “Sao nào, có vấn đề gì không?” Hà Chính Trực cười gượng hai tiếng, “Ha ha, không có vấn đề, hoàn toàn không có vấn đề!” Đậu Đậu nhà cố gả cho ngài Cửu, ngài Cửu còn mang theo hai đứa con riêng đầu óc có chút không bình thường. Mệnh Đậu Đậu nhà cô cũng thật là khổ! Vì thế Hà Chính Trực nhìn thẳng Đậu Đậu, vẻ mặt đồng tình. Đậu Đậu nhìn mà không hiểu ra sao cả, không hiểu được gì nên lại cúi đầu ăn cơm tiếp. Vì thế bầu không khí trên bàn cơm rất quỷ dị, Yêu Nghiệt nghẹn cười thật vất vả, Đậu Đậu và Viên Viên còn đang bận ăn thịt, Hà Chính Trực ăn củ cải lo lắng, Tên Ngốc vừa nhổ phải răng hổ xong cũng bắt đầu giả bộ vô tội. Còn hổ con Biển Biển vừa bị nhổ răng xong, khuôn mặt đen sì, chỉ muốn trực tiếp trừng chết Tên Ngốc. Vừa ăn cơm xong, Tên Ngốc còn đang cầu nguyện tiểu tổ tông mau chóng quên chuyện này đi, tiểu hồ ly vẫn chưa thể hiện độ tồn tại đột nhiên phụt một tiếng, quyết đoán ứng với câu nói của Tên Ngốc... đi vệ sinh rồi. Đi vệ sinh xong nó liền nhảy ra khỏi nồi, chạy đến bên cạnh thảm ngủ tiếp. Cả phòng 912 đột nhiên tràn ngập một loại hương vị không thể nói. Đại sư tiên đoán không nhịn được bật cười, quyết đoán cúi đầu cố gắng giảm bớt sự tồn tại. Nhìn đi, cậu ta nói chuẩn mà. Ăn ngũ cốc hoa màu, sao có thể không đi vệ sinh chứ? Nhưng mà cậu ta không đắc ý được bao lâu, bởi vì Biển Biển nghiêm mặt nhìn cái nổi, rồi đột nhiên chỉ vào nồi nói với cậu ta, “Anh đi thu dọn!” Tên Ngốc phải gọi là ngơ ngác, “Anh đi? Anh đi dọn á?” “Đương nhiên! Anh ăn chực cơm nhà tôi lâu như thế, hỗ trợ chăm sóc tiểu hồ ly một chút thì làm sao? Hơn nữa, anh còn gọi mẹ tôi là sự thúc” Tên Ngốc giật giật môi. Uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn! Đứa bé xấu xa nhà sư thúc rất đáng giận! Tuổi còn nhỏ mà chỉ biết cáo mượn oai hùm! Bắt cậu ta đi chăm sóc tiểu hồ ly? Dựa vào đâu chứ? Vì thế Tên Ngốc oan ức nhìn Đậu Đậu, “Sự thúc.” Đậu Đậu rối rắm, “.” Tha thứ cho cô vì cô không biết phải nói gì, nếu đã không biết nói gì, vậy không nói lời nào nữa thì hơn. Sau đó Biển Biển đắc ý, “Gọi ai cũng không giúp được anh đâu! Đi nhanh đi!” Hừ! Ai bảo cậu ta miệng tiện! Ai bảo cậu ta vọng tưởng lừa gạt em gái nhà bé! Hôm nay bé sẽ cho cậu ta biết sự lợi hại của bé! Lau mông cho Hoa Hoa, he he, thua không cần quá nhanh như vậy đâu Nhưng mà Biển Biển nghĩ vậy là sai rồi, ít nhất ở trong mắt Tư Bất Tượng thì sai rất là sai.