Đậu Đậu khó hiểu, Yêu Nghiệt lại đột nhiên mở miệng, “Có thể Thích Uyển Như đã biết chuyện này rồi” “Không thể nào đâu! Đã biết rồi? Vậy phải làm sao đây?” “.. Không có cách nào, chuyện Mạch Lăng làm ra thì cứ để anh ta tự mình xử lý là được, anh ta cũng không phải tên ngốc, tất nhiên sẽ biết xử lý thế nào. Chúng ta đi xem là được rồi.” Đậu Đậu gật đầu, đi theo Yêu Nghiệt ra ngoài. Nhưng mà trong lòng cô vẫn không thoải mái. Suy nghĩ lung tung đi đến quán trà, không nhịn được vẫn kéo tay áo Yêu Nghiệt, “Nếu anh dám làm vậy, em sẽ...” “Anh sẽ không, em biết là anh sẽ không làm vậy mà” Nhìn thấy ánh mắt của Yêu Nghiệt, dáng vẻ kiêu căng của Đậu Đậu lập tức yếu đi, “. Vậy, vậy là tốt” Yêu Nghiệt đưa tay xoa xoa tóc cô, kéo cô tìm một chỗ thích hợp ngồi xem kịch. Kì thật hắn không muốn vợ hắn lo chuyện của Mạch Lăng. Nhưng mà quan hệ của vợ hắn và Thích Uyển Như lại rất tốt, không cho cô lo trong lòng cô sẽ không thoải mái. Trên lầu, Thích Uyển Như đang uống trà. Có thể nói cô đang ngẩn người thì đúng hơn. Từ lúc trở về từ Điện vụ sư cô liền như người mất hồn, nhịn đến sau nửa đêm vẫn đợi được Mạch Lăng về. Sau khi anh ta về, lập tức cởi quần áo, xốc chắn lên chui vào nằm cạnh cô, trên người anh ta lạnh thấu xương. Ở Nhân giới anh ta cũng có con... Gần đây anh ta bận rất nhiều việc. Hai cái vế đó, có quan hệ gì đây? Cả ngày anh ta đều vội vội vàng vàng, có phải đang tìm cớ không, thực tế là anh ta đến Nhân giới tìm người phụ nữ đang mang thai kia? Cô đưa lưng về phía anh ta, tâm tự xoay chuyển trăm bề, rốt cuộc không thể nhịn được trở mình quay lại hỏi anh ta thì đã thấy anh ta ngủ say hô hấp vững vàng. Cô nhìn anh ta, dùng ánh mắt ôn nhu bình thường không dám biểu lộ. Cô đang nghĩ, sao cô lại có thể thích một người không có tâm như vậy chứ? Tại sao cô lại tàn nhẫn với bản thân mình như thế, sao có thể thích một người không có trái tim? Cho dù đã gả cho anh ta thì sao? Sau A Lương, anh ta không bao giờ yêu thương người con gái thứ hai nữa. Vì thế, suy cho cùng thì cô cũng như người con gái ở Nhân giới kia. Dù có mang thai đứa con của anh ta đi nữa thì cũng không thể đến gần tim anh ta. Bởi vì, anh ta đã không có tim nữa. Một đêm không ngủ, ngày hôm sau khi Mạch Lăng thức dậy, chỉ nhìn thấy ánh mắt không biểu tình của Thích Uyển Như. Anh ta sửng sốt, hình như phát hiện ra cô gái nhỏ trước giờ chỉ biết mang em gái nhà mình ra ngoài gây họa khắp nơi đã trưởng thành rồi. Khuôn mặt vốn dĩ mang theo nét trẻ con đã có đủ nét phong tình của mỹ nhân. Mà mỹ nhân này còn đang có thai, mang trong bụng chính là đứa con của anh ta... Trong lòng Mạch Lăng thấy hơi ấm áp, tự nhiên thốt ra, “Chào buổi sáng” Thích Uyển Như không hề động đậy, chỉ lẳng lặng nhìn Mạch Lăng, câu chào buổi sáng anh ta vừa nói kia, với cô mà nói cũng là lời nói không biết anh ta đã nói với người khác bao nhiêu lần. Anh ta có rất nhiều tiểu thiếp, cũng có rất nhiều phụ nữ, tình duyên thì càng không biết có bao nhiêu. Cho nên cái câu chào buổi sáng kia đối với cô cũng không phải chuyện gì đáng vui mừng. Không chỉ không vui mừng mà còn làm cố nhớ tới cô gái kia. “Mạch Lăng, nếu có một cô gái mang thai con của chàng thì chàng sẽ làm gì?” Mạch Lăng sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, nghĩ đi nghĩ lại hình như gần đây mình đâu trêu hoa ghẹo nguyệt gì, chỉ có thể liên hệ những lời này đến đứa bé cô đang mang trong bụng. Cho nên anh ta chỉ nhíu mi một chút rồi nói, “Sinh ra đi, nếu không thì làm gì nữa?” Anh ta vừa nói xong lời này, sắc mặt Thích Uyển Như rất khó coi. Sau đó cô đứng dậy gọi nha hoàn đến, lạnh giọng nói với anh ta, “Không phải gần đây chàng rất bận sao? Mau chóng rửa mặt rồi ra ngoài đi”