Viên Viên tin lời của Biển Biển, còn tưởng Hoa Hoa thật sự đang bệnh cho nên bé tay chân vụng về không | thích hợp chơi với Hoa Hoa. Sau đó bé vào nhà tìm mẹ, chỉ để lại một mình Biển Biển ôm tiểu hồ ly đi phía sau, vừa đi còn vừa cầm bình sữa đặt vào miệng tiểu hồ ly. Yêu Nghiệt ăn dưa toàn bộ quá trình hơi muốn điền, nhìn chằm chằm đứa con đang ôm tiểu hồ ly một lát, rất hoài nghi nhân sinh. Con của hắn... thích động vật nhỏ vậy sao? “Bái kiến quân thượng, Đế Tôn!” Nha hoàn, người hầu Mạch gia đồng loạt quỳ xuống, Yêu Nghiệt gật đầu cho có lệ, rồi đi vào đại sảnh. Trong đại sảnh, Mạch tướng quân đang uống trà tán gẫu với phu nhân mới lấy về cũng chính là Lạc Nhạn, vừa nhìn thấy con gái và con rể ông ta tới, cũng hơi giật mình, giật mình xong lại không thể bỏ qua cấp bậc lễ nghĩa, liền hành lễ. “Chị dầu con đâu?” Đậu Đậu cũng không úp mở, đi thẳng vào vấn đề chính, Mạch tướng quân sửng sốt, đưa ánh mắt bảo Lạc Nhạn cứu tràng, ông không biết. Nhưng Lạc Nhạn lại biết, “Đã ra ngoài rồi, nói là muốn đi quán trà” “Vậy anh trai con đâu?” “... Không biết nó đi đâu rồi, suốt ngày chẳng biết bận bịu việc gì? Mạch tướng quân vừa nói vậy, Đậu Đậu liền đoán được đại khái. Hơn phân nửa là đi Linh Nguyện Đường rồi. Anh ta cũng chỉ có mỗi chuyện đó là chính sự phải làm. Đã biết hai người đi đâu, vậy đi tìm Mạch Lăng trước. Dù sao loại chuyện này cũng là trách nhiệm của nhà trai, nhà gái có thể không biết thì không biết, không biết sẽ không bị thương. Nghĩ đến đây, Đậu Đậu quay người đi, Yêu Nghiệt bế Viên Viên lên, lại gọi Biển Biển còn đang ôm tiểu hồ ly đuổi theo. Trong Linh Nguyện Đường, cả ngày nay tâm thần của Mạch Lăng đều không yên, hắt xì liên tiếp mấy cái, rốt cuộc vẫn bị nhóm người hầu áo trắng khuyên ra ngoài nghỉ ngơi. “Sao vậy không biết, ai lại mắng ta suốt ngày vậy chứ?” “Em!” Vốn dĩ Mạch Lăng cũng chỉ nói lung tung, đột nhiên nghe được có người nói đang định mắng trở về, nhìn thấy Đậu Đậu liền lập tức không còn giận nữa, “Tiểu Phi? Sao em lại về? Không đúng! Sao em lại mắng anh chứ?” “Sao em lại mắng ấy hả? Tự mình làm chuyện tốt còn không biết sao?” Mạch Lăng ngơ ngác, “Anh tự mình làm chuyện tốt? Anh làm chuyện tốt gì chứ?” “Tôn Miểu Miểu!” “Tôn Miểu... Tôn Miểu Miểu á? Tôn Miểu Miểu làm sao? Không phải chỉ ngủ với cô ta mấy lần thôi sao, có đến mức phải lớn tiếng thế không? Có phải sau khi khôi phục trí nhớ thì không có chuyện gì làm không vậy hả? Chuyện này mà em cũng lo? Đây cũng là chuyện rất lâu rồi được không? Khi đó, không phải khi đó anh còn chưa cưới Thích Uyển Như sao?” Mạch Lăng còn tưởng Đậu Đậu vì Thích Uyển Như mới tức giận với anh ta, không ngờ anh ta vừa mới nói vậy xong, đã bị em gái ruột nhà mình kéo cổ áo nghiến răng nghiến lợi nói từng tiếng cho, “Tôn Miểu Miểu mang thai! Tốt nhất anh hãy xử lý sạch sẽ cô ta và cái thứ trong bụng cô ta đi!” “Con bà nó!” Mạch Lăng ngơ ngác, “Cô ta, cô ta mang thai? Không phải chứ? Chuyện đó không thể xảy ra được!” Đợi đã, hình như buổi sáng Uyển Như có hỏi anh ta về chuyện này, không phải là cô đã biết rồi chứ? Mặt Mạch Lăng rất rối rắm, mãi lúc lâu sau, anh ta bỏ mấy thứ trong tay xuống mặc áo ngoài vào, Đậu Đậu lập tức ngăn lại, “Đi đâu đấy?” “Về nhà!” “Về nhà làm gì?” “Tìm Thích Uyển Như!” “Tỷ ấy không ở nhà! Tỷ ấy ở quán trà!” Đậu Đậu nhắc nhở một câu, Mạch Lăng vội vàng bỏ lại hai chữ cảm ơn rồi bỏ chạy. Đậu Đậu không thể hiểu được. Chạy đi tìm Uyển Như tỷ mà chạy nhanh như vậy làm gì? Quỳ xuống dập đầu nhận sai à? Không phải giải quyết đứa bé trong bụng Tôn Miểu Miểu trước rồi mới nói sau sao?