Lúc này người bất ngờ không chỉ có Sở Ngọc Bình, mà ngay cả Đậu Đậu cũng ngơ ngác. Cô có thai? Còn tận năm tháng rồi? Không phải chứ? Sao bản thân cô không hề biết vậy? Xong còn chưa đợi Đậu Đậu nói gì, Sở Ngọc Bình đã nổi giận trước, “Sao con lại thế này hả? Con có biết nó vừa mới lớn không? Nhân sinh của nó mới vừa bắt đầu con đã bắt nó sinh con là sao? Nó, nó còn phải thi đại học nữa!” “... Cho nên con mới đưa cô ấy về thi đại học đây” Sở Ngọc Bình, “.” Tha thứ cho bà vừa mới sinh con xong còn chưa hết ngốc, nghe lời này của Yêu Nghiệt quả thật không biết phải nói gì mới được. Bà chỉ có thể chọc chọc Cố Thanh Vân một chút, bảo đương gia Cố Thanh Vân nói chuyện. Cố Thanh Vân nhìn Yêu Nghiệt lại nhìn Đậu Đậu, “Mang thai thì đừng có chạy loạn nữa, yến yên ổn ổn ở nhà chờ sinh con đi, sang năm học lại cũng được.” Sở Ngọc Bình còn muốn nói gì đó, Cố Thanh Vân lại thấy Mầm Đậu khóc nên bảo bà đi cho con uống sữa. Bây giờ Sở Ngọc Bình vẫn còn đang trong thời kỳ ngốc sau khi sinh con, ôm đứa bé vỗ vỗ an ủi lại thấy một người nên trực tiếp về phòng. Cố Thanh Vân nhẹ thở ra, sau đó bắt đầu nói thật. “Ba biết, các con không phải người bình thường, đối với mấy chuyện này cũng không để ý, trong lòng các con biết là được rồi, không cần bởi vì sinh con mà chậm trễ các chuyện khác.” Đậu Đậu gật đầu, sau đó Cố Thanh Vân kết thúc đề tài này, nhưng ông lại nghĩ đến gì đó, đột nhiên hỏi đến Sở Minh Hiên. “Minh Hiền mất tích rất lâu rồi, các con có biết không?” Đương nhiên là Đậu Đậu lắc đầu nói không biết, cô tuyệt đối sẽ không nói cho bọn họ biết Sở Minh Hiền đã kết thúc ở Ma tộc. Sau khi cô hồi phục trí nhớ thì cẩn thận nghĩ lại, Sở Từ chính là Sở Minh Hiền. Lúc trước Sở Minh Hiền được xưng là nam thần lạnh lùng, lòng tự trọng rất lớn, không coi ai ra gì. Không thể nghĩ tới một người như cậu ta lại cam tâm tình nguyện trở thành khế nhân của Ma tộc. Ngay cả cô cũng không đoán được. Cô nghĩ rằng, chẳng qua là cách đối nhân xử thế của Sở Minh Hiên kiêu ngạo chút thôi, nhân phẩm không có tật xấu gì quá lớn. Bây giờ xem ra cũng chỉ còn lại hai chữ: ha ha. Vì thế khi Cố Thanh Vân nhắc tới Sở Minh Hiền, cô bắt đầu giả bộ vô tội, “Con không biết, sao vậy ạ?” “Không có gì, chú Tư của Sở gia cũng giống con, là một người thần bí không thể nắm bắt. Sau khi Minh Hiến mất tích, trên dưới Sở gia tìm tới tìm lui cũng không thấy, lúc này mới nhớ đến chủ Tư Sở. Sau đó lại phát hiện chú Tư Sở cũng mất tích” Đậu Đậu à một tiếng, “Có thể là Sở Minh Hiền đi cùng với chú Tư rồi.” Chỉ cần không có quan hệ với cô là được. Nhưng mà không có, cầu tiếp theo Cố Thanh Vân nói là, “Nếu con muốn thi đại học gì đó thì cần cẩn thận một chút, không biết mẹ của Minh Hiền nghĩ thế nào mà lại liên hệ chuyện con bà ta mất tích tới con. Nếu con không mang thai, bà ta cũng không thể bắt con. Nhưng mà con đang mang thai, cần phải cẩn thận một chút, tận lực tránh bà ta đi.” Đậu Đậu giật giật môi, chỉ có thể trả lời một tiếng, “Vâng ạ? Cẩn thận thì vẫn nên cẩn thận, nhưng mà sao cô lại không biết mình mang thai chứ? Lão Cửu nhà cô đang có cái chủ ý gì đây? Còn nói chuẩn xác là đã có năm tháng, hắn... hắn chuẩn bị làm cô mang thai trong vòng một tháng sao?! Đừng trách Đậu Đậu phản ứng chậm, thật sự là não bộ của Lão Cửu nhà cổ quá thần kỳ. Nếu không phải cô nghĩ đến trước kia mình mang thai, từ lúc có đến lúc sinh không đến ba tháng thì tuyệt đối sẽ không liên hệ lời hắn nói đến hướng này. Được, vấn đề bây giờ là, hắn lấy đâu ra tự tin cảm thấy cô có thể mang thai trong vòng một tháng chứ?