Sau đó đóng cửa lại, thiết lập kết giới. Chuyện sau đó liền dễ dàng, thu hồn phách của Hoa Tú Khu vào trong bình, đưa hồn phách đã uống canh Mạnh Bà vào thân thể đứa bé, lại dùng thuật phong hồn của núi Đạo Vương. Chỉ một lát sau, Nhiễu Lan Đằng trước ngực đứa bé liền biến mất. Đậu Đậu sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới còn gặp chuyện này. Toàn bộ quá trình Yêu Nghiệt đều đứng ngoài quan sát, thầm nghĩ tuy rằng cô đã là Ma quân, nhưng đạo pháp vẫn rất lưu loát sinh động như mây bay nước chảy. Lúc sau thấy cô nhìn mình trưng cầu ý kiến, hắn chỉ tùy tay biến ra cái hình xăm, đỡ cho lát nữa cô lại phí công phí sức nghĩ lý do lừa Sở Ngọc Bình. Thật ra Đậu Đậu không hề nghĩ hắn sẽ làm trực tiếp rõ ràng như thế, cô cho Lão Cửu nhà mình ba mươi hai cái like, thu kết giới, ôm đứa bé oa oa khóc lớn mở cửa phòng đi ra. “Khỏi rồi sao?” Cố Thanh Vân không dám tin, nhìn chằm chằm bé con hồi lâu, sau mới run rẩy đưa tay, “Nó... nó làm sao vậy?” Lẽ nào Đậu Đậu lại nói con của ba lúc đầu thai đã có sai sót bị người khác đoạt đi trước? Cô chỉ có thể ho khan một tiếng, nói, “Lúc ở bệnh viện đã thấy mấy thứ không hay ho, mọi người cũng biết mấy nơi như bệnh viện luôn luôn không sạch sẽ. Hồn khí của trẻ con yếu đuối, nên hồn phách dễ dàng rời khỏi thân thê. “Vậy sao?” Cố Thanh Vân ôm đứa bé đưa cho bà Cố đang lệ nóng quanh tròng nhìn xem, Sở Ngọc Bình cũng đã lép xẹp dép lề đi ra, “Mầm Đậu... Nó, khỏe rồi sao?” “Khỏe rồi.” Sở Ngọc Bình không nhịn được khóc lớn. Khóc đến khó thở lại thút tha thút thít, mãi lúc lâu sau bà mới đi đến bên cạnh Đậu Đậu, ôm lấy cô, “Đậu Đậu, con đặt tên cho em đi” Lời cảm ơn thì bà không nói, dù sao, từ rất lâu trước kia bà đã coi Đậu Đậu như con ruột... Đậu Đậu nhìn Cố Thanh Vân, “Trường Phong, Trường trong trường sinh, Phong trong phong hoa” “Được! Vậy gọi là Trường Phong!” Sở Ngọc Bình nở nụ cười đầu tiên trong mấy ngày nay, Cố Thanh Vân ôm đứa bé cũng tươi cười vui mừng. Bà Cố lau nước mắt nơi khóe mắt, vội bảo giúp việc đi nấu cơm. Đậu Đậu nhìn thấy cả nhà rốt cuộc cũng hòa thuận vui vẻ, nhẹ nhàng thở ra một tiếng không dễ phát hiện. Nếu không phải đã tự mình trải qua, cô cũng không dám tin, cô lại nhận một người phụ nữ còn nhỏ tuổi hơn mình làm mẹ. Bây giờ nhớ lại, cảm thấy cũng chỉ có như vậy. Tuy rằng có đắng lại có ngọt, nhưng tóm lại, vẫn có tình cảm hơn Mạch gia. Cho nên, chế độ một vợ một chồng ở Đế đô tốt hơn. Nếu không đàn ông tam thê tứ thiếp, phụ nữ tam phu tứ thị thì đối với người còn lại cũng không công bằng. Cho nên, phải làm gì với hồn phách của Hoa Tú Khu đây? Ném hay là bóp? Đậu Đậu nhìn Yêu Nghiệt, Yêu Nghiệt hơi bất đắc dĩ, “Ăn cơm trước đi, lát nữa lại nói” Trên bàn cơm, cả nhà đều tươi cười, Lý Thanh không hiểu gì nên toàn bộ quá trình đều ngơ ngác, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì. Đúng vậy, quả thật cố không biết gì hết. Cô và Cố Trường Sinh còn chưa thân đến mức Trường Sinh có thể nói cho có chuyện em trai vừa sinh ra của cậu lại là một đứa ngốc. Cho nên cô hoàn toàn không rõ tại sao Cố gia vừa có thêm một đứa trẻ mà không khí lại ngưng trọng như vậy, cũng hoàn toàn không rõ vì sao Đậu Đậu vừa về thì không khí lại đột nhiên sinh động lên. Cô chỉ có thể vùi đầu ăn cơm, quy hết về nguyên nhân là do Đậu Đậu đi nửa năm không về nên cả nhà lo lắng. Ăn xong cơm tối, Trường Sinh vẫn đưa Lý Thanh về như cũ, Sở Ngọc Bình luôn miệng hỏi nửa năm nay Đậu Đậu đi đầu làm gì sao lâu như vậy mà không về nhà cũng không gọi điện thoại cho mọi người. Đậu Đậu còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, Yêu Nghiệt bên kia đã mở miệng, “Em ấy mang thai, đã năm tháng rồi.” “Cái... cái gì?”