Sau đó bé vỗ đầu Hoa Hoa rồi đi, Hoa Hoa ôm kẹo que liếm, ý thức được gì đó liền lập tức ôm kẹo que chạy nhanh về. Nó phải chạy nhanh về ngay, nó còn đang bị mẹ hồ ly bắt ở trong phòng đóng cửa tránh gió nữa. Vì thế Đậu Đậu đang ở đại điện tham khảo áo cưới cho người này lại tham khảo áo cưới cho người kia không hề hay biết con trai mình lặp lại trò cũ, đã dùng kẹo lừa gạt Hoa Hoa làm em rể rồi. Sau khi chọn xong áo cưới thì chính là chọn ngày. Theo lý thuyết, người tu đạo biết nhất chính là việc tính ngày hoàng đạo, nhưng người tu đạo cũng nhìn rõ hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, chọn ngày không bằng gặp ngày, chọn áo cưới rồi còn chờ gì nữa, tự nhiên là càng nhanh càng tốt thôi. Thế là, người nên mời mời rồi, người nên đến cũng đến rồi. Còn việc kết hôn ấy mà, tập thể kết hôn là được! Kết quả thật thần kỳ, chọn xong váy cưới, trừ Vân Tung còn đang rối rắm chuyện sính lễ ra kia thì ai cũng đã về nhà nấy hết rồi. Các sư huynh đệ của Đậu Đậu, ai nấy đều đã hơn hai trăm năm mươi tuổi rồi, dù có nhiều người nhà hơn nữa thì tất cả cũng đều xuống mồ cả. Chỉ cần Vân Tung ở đây, vậy Vân Tung chính là cao đường. Còn về tộc Hồ yêu, bọn họ rất tùy ý, tùy tiện kéo một tiểu yêu đi mời Hồ Vương đến là xong chuyện. Phía Bạch Chỉ liền phiền toái Đậu Đậu cùng Yêu Nghiệt, dù sao đi đi lại lại trên trời dưới đất, nhập nhằng trên trời một lúc thì dưới đất cũng đã quay vài ngày rồi. Đậu Đậu lập tức lấy Thiên Vấn ra, để cho Tứ Bất Tượng trực tiếp đi lên Thiên đình gọi Thái Thượng Lão Quân. Còn sính lễ… Cô tuyệt đối không tin lão già mất nết sống nhiều năm như vậy mỗi ngày đều nghĩ việc cưới Bạch Chỉ sư thái lại không chuẩn bị gì cả! Vân Tung rối rắm xoắn xuýt mãi một hồi lâu, Đậu Đậu không nhịn được nữa, nói: “Sư phụ, người lấy toàn bộ của cải ra không phải được rồi sao? Không phải người còn muốn giữ tiền riêng chứ? Kết hôn rồi, đương nhiên là sư nương cho người bao nhiêu thì người tiêu bấy nhiêu thôi!” Đậu Đậu vừa nói vậy, Bạch Chỉ sư thái lập tức nhìn qua, râu Vân Tung run lên, “Cái đứa nhỏ này! Con nói bậy bạ gì đấy? Ta đang nghĩ của cải này của ta căn bản không đủ!” “Ồ? Thật vậy sao?” Bạch Chỉ lạnh mặt nhìn Vân Tung, Vân Tung liền lúng túng, “Đương nhiên rồi, ta… ta đã quyết định cưới nàng thì nào dám giấu tiền riêng chứ? Ta chỉ sợ không đủ… thật sự là sợ không đủ...” “Cái gì không đủ? Một phòng là đủ cho hai người ở rồi, chẳng lẽ người còn muốn bảy tám cái phòng? Người muốn nuôi thêm một sư nương nữa hay sao hả?” Đậu Đậu xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, lửa cháy còn đổ thêm dầu, Bạch Chỉ lập tức bùng cháy, “Giấy tờ bất động sản đâu? Lấy ra đây!” Vân Tung, “...” Sau đó vội lấy trong túi tiền ra, nộp tất cả bất động sản dưới danh nghĩa của mình lên quốc gia. Tên Ngốc vừa thấy liền xen mồm, “Sư tổ nãi nãi, người có muốn chuyển hết thành tên người không? Con rất rành chuyện này!” Một câu liền hãm hại sư tổ! Bạch Chỉ sư thái đồng ý, không khách khí thu hết toàn bộ tiền bạc, chỉ chừa lại một chi phiếu cho Vân Tung, còn đâu đều thành thành thật thật mua sính lễ hết. Vân Tung đau lòng vô cùng. Nghĩ đến tây trang Armani của mình, nghĩ đến túi Hermes, còn nghĩ đến cây ba toong kiểu thân sĩ cổ xưa, nhất thời cảm thấy tất cả đã theo gió cuốn đi. Từ giờ về sau, vợ ông cho ông thời thượng thì ông mới được thời thượng, vợ ông bắt ông nằm đất thì ông phải nằm đất! Vân Tung không nhịn được hung hăng ai oán liếc nhìn Đậu Đậu một cái. Vốn ông còn định giao ra bất động sản thôi, còn tiền lẻ trong tay để giữ lại mình tiêu...