Yêu Nghiệt nghĩ vậy là sai rồi, bởi vì con trai hắn ra vẻ trầm ổn đi đến trường luyện võ bên kia, vừa thấy cha mình không nhìn nữa, liền lập tức lấy tay làm thành hình cái loa, “Hoa Hoa? Hoa Hoa?” Bởi vì trong đại điện đều đặt áo cưới, nhóm tiểu hồ ly không thể chơi ở đại điện nên bị bắt lưu đày đến trường luyện võ. Vì thế một đám tiểu hồ ly tụ tập thành đàn, đỏ trắng vàng hoa, nhất thời không biết đứa nào mới là Hoa Hoa. Biển Biển hô mấy lần cũng không thấy tiểu hồ ly chạy đến bên này, nhảy vào trái lật phải lật xem từng đứa một. Mười bảy mười tám tiểu hồ ly, lật đến lật đi cũng không tìm thấy Hoa Hoa hôm qua. Biển Biển có chút ủ rũ, vừa định đi đã thấy trước núi có một con hồ ly nhỏ lắc lư chạy tới, trừ bên mắt có hai vòng đen như gấu mèo ra, còn lại trắng trẻo mềm mại, càng nhìn càng thuận mắt. Không giống các hồ ly khác, không phải tinh ranh quá thì là ngu ngốc quá! Vì thế bé chạy nhanh qua bế Hoa Hoa lên, sờ lông, vuốt lưng, càng nhìn càng cảm thấy đứa em rể này là tốt nhất. Bé phải nghĩ biện pháp yên lặng không tiếng động trộm tiểu hồ ly này đi, làm em rể nuôi từ bé! Được, vậy vấn đề tới rồi, làm thế nào mới có thể khiến tiểu hồ ly này can tâm tình nguyện đi cùng mình đây? Nếu bé trộm mang đi, nó sẽ không vui, kêu ca càm ràm dẫn tới một đám người lớn sẽ rắc rối lắm. Cho nên, làm anh vợ, bé phải thu mua em rể! Thế là bé dùng cái chiêu chuyên dỗ Viên Viên, lấy một cái kẹo que lớn trong cái nhẫn vàng ra, lắc lắc trước mặt tiểu hồ ly, đôi mắt xinh đẹp của tiểu hồ ly liền sáng lên. Bé hạ giọng ra vẻ trầm ổn, “Hoa Hoa à, ta nói với ngươi này, ta biết ngươi nghe hiểu tiếng người. Ta nói xong, nếu ngươi đồng ý thì gật đầu, không đồng ý thì lắc đầu, đã biết chưa?” Hoa Hoa gật gật đầu, Biển Biển chỉ cảm thấy cái gật đầu kia của nó vừa thành thật lại hiểu chuyện, vừa nhìn liền biết là người tài. Nhưng không hề như vậy, Hoa Hoa cảm thấy rằng có kẹo ăn là tốt, vì thế mới rất sốt ruột mà gật đầu, nhưng nó mới bị bệnh, mẹ hồ ly cấm không cho phép ra ngoài chơi, lỡ như bị phát hiện thì thảm. Hơn nữa nó vẫn còn đang bị bệnh, cho nên động tác có chút trì độn, vừa trì độn liền tạo thành biểu hiện thành thật cẩn thận trong mắt Biển Biển. Khụ, nói thế nào nhỉ, đúng là đúng lúc đến không ngờ... Nói tóm lại, Biển Biển bắt đầu hỏi rồi, “Ngươi có thích ăn kẹo không?” Hoa Hoa gật đầu --- Thích, rất thích, đáng tiếc, mẹ hồ ly không cho nó ăn nhiều. “Vậy sau này ta đều sẽ cho ngươi ăn kẹo, ngươi có đồng ý làm em rể ta không? Còn có một chị gái mặc dù bây giờ rất béo nhưng tương lai nhất định sẽ xinh đẹp chơi cùng với ngươi chăm sóc ngươi!” Hoa Hoa hơi do dự, Biển Biển không ngừng cố gắng khuyên nhủ, “Nếu ngươi đồng ý, vậy chiếc kẹo que này liền cho ngươi, chờ chúng ta đi rồi, ta sẽ trộm mang ngươi đi. Nếu ngươi không đồng ý, vậy kẹo que này… ta đành cho tiểu hồ ly khác thôi.” Hoa Hoa nóng nảy, dùng móng vuốt mềm mại cầm kẹo que, gật đầu liên tiếp tỏ vẻ đồng ý. Không phải chỉ đổi tên thành Mỹ Phù* thôi sao! Cũng không phải chuyện lớn gì. Mẹ hồ ly của nó nói bọn họ bây giờ tên là Hoa Hoa Thảo Thảo, nhưng lớn rồi sẽ tự đặt tên cho mình. (*) Ở đây Biển Biển gọi bé là em rể (muội phu), nhưng Hoa Hoa lại nghe và hiểu thành Biển Biển muốn bé đổi tên thành Mỹ Phù. Kết quả thật thần kỳ, Biển Biển dùng một cây kẹo que lừa được “em rể”, cảm thấy may mắn mà mình xuống tay sớm, nếu không chờ tiểu hồ ly này lớn thêm chút nữa, sẽ không phải dùng một cây kẹo là bắt cóc được đâu. Lúc này bé không hề cảm thấy Hoa Hoa ngốc, ngược lại, bé cảm thấy ánh mắt mình tốt, chọn được em rể vừa đẹp vừa thông minh lại còn không có mắt nhìn người. Ừ, trẻ con mà, chưa có mắt nhìn người thì khi trưởng thành sẽ có.