Đúng là bọn họ đều được sư phụ dạy bảo thành đàn ông năm tốt, nhưng kỹ năng tán gái vẫn là số không. Cũng may Hồ tộc đều là cao thủ câu trai, không để ý bọn họ ngây thơ ngu ngốc. Đậu Đậu cảm khái như vậy, xong rồi nâng chén kính hai vị sư huynh Vô Ưu Vô Ngân còn ở lại. Các vị sư huynh đệ khác đều đi lăn giường chúc mừng rồi. Lúc trước cô còn nói Mi Nhi nhà Đại sư huynh không chịu thua kém, nhưng mà cô ấy không chịu thua kém đến mức chỉ cần một vòng nến to hơn và một bó hồng đã lập tức tất tả đồng ý. Trước khi bị Đại sư huynh ôm đi, còn ồn ào muốn sinh khỉ con cho hắn. Đại sư huynh chỉ có thể dỗ nói bây giờ không được, bây giờ trong bụng cô còn mang thai không thể mang thêm nữa, ấy thế mà cô vẫn không buông tha, ngay trước mặt mọi người, đôi tay nhỏ luồn luồn vào trong áo khoác của Đại sư huynh. Vì thế Đại sư huynh vốn định ở lại chủ trì đại cục cũng chạy mất, trước khi đi còn dặn dò Vô Ưu Vô Ngân phải chăm sóc tốt cho cả nhà sư muội. Cả nhà sư muội có chút ngơ ngác, nhất là hai đứa con, một đứa sợ ngây người, hỏi, “Mẹ ơi, sao chị kia lại muốn sờ bụng bác vậy?” Chị? Bác? Bối phận này, chậc chậc, đúng là… Đậu Đậu không biết giải thích cho con gái khờ dại nhà mình thế nào bèn vội kéo Yêu Nghiệt đến cứu, Yêu Nghiệt ho nhẹ một tiếng, nói, “Bởi vì bác bị đau bụng.” “Nhưng nhìn có thấy bác bị bệnh đâu, còn sinh khỉ con nà xao ạ? Chị ý nà hồ ny, sao sưn khỉ con được chớ?” Đậu Đậu, “... Anh nói đi!” Yêu Nghiệt, “... Bởi vì theo thuyết tiến hóa của Đác-uyn, người tiến hóa từ khỉ! Vì thế sinh em bé, chính là sinh khỉ con!” Viên Viên khó hiểu nhìn Đậu Đậu, giống như đang hỏi… Thật vậy sao? Thật sự là như vậy sao? Đậu Đậu chỉ có thể nói, “Đúng! Không sai, trên lý thuyết đúng là như vậy!” Viên Viên à một tiếng, sau lại hỏi, “Nhưng mà, sao chị nại phải sưn khỉ con cho bác chớ?” Đậu Đậu, “... Bởi vì chị thích bác.” Ok chưa? Không cần hỏi nữa đúng không? Chỉ số thông minh của cô đã bị Viên Viên hỏi làm tụt dốc rồi! Viên Viên mơ mơ màng màng à một tiếng, Đậu Đậu vừa mới thở ra, chỉ thấy bé vội vàng bổ nhào vào lòng Tên Ngốc, “Anh thiểu năng, Viên Viên muốn sưn khỉ con cho anh!” Tay Tên Ngốc run lên, một bình rượu ngon lập tức cho không khí. Đậu Đậu nghẹn miếng thịt trong họng ho khan, Yêu Nghiệt bình tĩnh vuốt lưng cho cô. Vô Ngân nhịn cười thật vất cả, Vô Ưu thì đã không phúc hậu mà cười ra tiếng. Vừa mới cười đã bị Biển Biển ném cho ánh mắt sắc như dao, nhưng mà không có cách nào, anh ta không nhịn được! “Ha ha, ha ha ha ha, được lắm được lắm, rất có chí hướng!” Vô Ưu vừa nói vậy, Viên Viên lập tức vui vẻ, “Thật vậy hông?” “Ừ, đúng vậy.” Tên Ngốc, “...” Cậu đẩy Viên Viên ra ngoài, vẻ mặt rối rắm, theo sau đó là ánh mắt sắc như dao của Biển Biển. Tên Ngốc muốn điên rồi, yếu ớt liếc mắt nhìn Biển Biển một cái, quyết đoán lừa dối nói: “Viên Viên, em không thể sinh khỉ con cho anh được.” “Tại sao?” “Bởi vì... bởi vì... à! Bởi vì khỉ là động vật quốc gia cần bảo vệ, không thể tùy tiện sinh được, sinh là phải nộp lên quốc gia!” “Quốc gia là ai?” “Khụ, là một người tốt.” “À, thế thì nộp lên cho hắn đi.” Tên Ngốc muốn khóc luôn, “Tiểu sư thúc...” Tiểu sư thúc nuốt xuống miếng thịt chim, ho khan hai tiếng ôm Viên Viên lên, dẫn dắt từng bước, “Trừ anh thiểu năng ra thì Viên Viên còn thích ai nữa?” “Còn anh trai Trứng Thối! Hôm nào cũng phải sưn cho anh ấy một con khỉ! À! Còn Hoa Hoa nữa, cũng sinh cho Hoa Hoa một con nuôn!”