Cổ bà ngẩn ra một chút, sau đó ý thức được cái gì đó, không dám tin hỏi, “Cô nhớ ra rồi?” “Đúng vậy, ta nhớ ra rồi.” Đậu Đậu tưởng là cổ bà nói cô nhớ ra chuyện trước khi thành ma, vì vậy thản nhiên đáp lời. Cô không biết cổ bà là nói lúc ở Nhân giới, cổ bà giúp phu nhân Hoa Dung hãm hại cô. Nhưng mà cô không biết cũng không sao, bởi vì rất nhanh cổ bà đã nói cho cô biết. Quả nhiên, cổ bà vừa nghe thấy Đậu Đậu nói như vậy, lập tức vùng vẫy quỳ xuống, “Không phải lão thân cố ý muốn hại chủ tử đâu, tất cả… tất cả đều là phu nhân Hoa Dung sai khiến! Là bà ta sai lão thân hạ cổ với cô, sai cổ trùng gặm nhấm Nhiễu Lan Đằng của cô.” “Ồ? Còn có chuyện này à? Nói như vậy thì mười đời làm côn trùng vẫn tiện nghi cho ngươi. Chồng à, có thể thay đổi thành trăm đời không? Dù sao tuổi thọ của côn trùng cũng không lớn, một đời chỉ có một hai tháng.” “Cũng được.” Yêu Nghiệt bỗng dưng được gọi là chồng ở trước mặt mọi người, trái tim nhỏ vô cùng kích động, đương nhiên Đậu Đậu nói cái gì thì chính là cái đó, lập tức giục Vạn Tu Viễn đi đổi. Vạn Tu Viễn bất ngờ bị nhét cho một nắm thức ăn chó, đau khổ chạy đi qua chỗ Mạnh Bà cầm bút của Phán Quan vạch một chút, mười đời biến thành một trăm lần mười đời, sau đó thu bút lại giải thích với hai vị không dễ dây vào này, “Bút của Phán Quan chỉ thêm chứ không gạch đi được, một trăm lần mười đời đi, chữ mười không dễ đổi thành chữ trăm.” Dương nhiên Đậu Đậu nói được, bây giờ cô chỉ mong thời gian Cổ Bà bị hành hạ càng dài càng tốt. Vì vậy cổ bà đang nghiến răng nghiến lợi thì bị quỷ sai dễ dàng ném vào đạo côn trùng, biến thành một con giun, mới vừa rơi xuống đất đã bị một đôi tay trắng nhỏ nhặt lên. “Loại giun này không tệ, nuôi một khoảng thời gian thì đút cho Chu Sa. Sau đó nghiền thành bột hòa với máu trinh nữ, có thể làm tình cổ thượng hạng!” Cổ bà suýt nữa nghẹn chết một ngụm máu trong cổ họng, liếc thấy trên người cô gái cầm nó mặc phục sức miêu tộc kêu ting ting tang tang, chảy hai dòng lệ xót xa. Nhớ lại ban đầu bà ta vì luyện cổ mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, bây giờ đầu thai đạo côn trùng, phong thủy luân chuyển rồi... Bây giờ bà ta không muốn giữ nguyên trí nhớ một chút nào, một chút cũng không muốn! Nhưng bà ta phải giữ nguyên trí nhớ, lúc làm côn trùng, đời nào cũng phải giữ nguyên trí nhớ. Bởi vì đây chính là yêu cầu của bà ta ~ Đậu Đậu nhìn xuyên qua Vong Xuyên thấy con giun bị ném vào đút cho Chu Sa, hơi cong môi khoác tay Yêu Nghiệt, “Đi thôi.” Yêu Nghiệt vui vẻ đồng ý, nhìn Vạn Tu Viễn một cái, nói, “Làm phiền Quỷ vương dẫn đường.” Quỷ vương không muốn nói chuyện, Quỷ vương muốn yên tĩnh. Đống thức ăn cho chó này quá khó ăn! Không trách trước kia hai người này phải chịu tội, tất cả đều là bởi vì bọn họ quá không biết khiêm tốn quá gây thù hận cho nên trời cao mới không nhìn nổi. Bây giờ thì tốt, hai người lăn lộn đến trở thành lão Đại của hai tộc Thần Ma, ngày tháng ăn thức ăn cho chó sau này lại nhiều thêm nữa rồi... Nội tâm Vạn Tu Viễn oán trách không dứt, nhưng không dừng bước dẫn hai người đến điện Diêm La. Diêm Quân là một người đàn ông trẻ tuổi ngông cuồng tàn khốc bá đạo, nhìn qua còn giống Ma quân hơn Đậu Đậu. Một chân giẫm ở trên ghế, phong lưu tùy ý, nghe thấy tiếng động bực mình hỏi, “Kẻ nào?” Vạn Tu Viễn, “... Diêm quân, là ta, Quỷ vương Thập Phương, Vạn Tu Viễn.” “Ồ, là ngươi à, vào đi.” Sau đó nhìn thấy Yêu Nghiệt và Đậu Đậu sau lưng Vạn Tu Viễn, anh ta cất sổ sinh tử đứng lên, đến gần đi xung quanh quan sát, “Hai vị này rất quen mắt...” “Khụ, Diêm Quân, vị này là Đế Tôn, vị này là Ma quân, có lẽ là người... đã từng xem tranh vẽ của bọn họ rồi.”