Yêu Nghiệt lấy hai hồn phách từ trong tay áo ra, “Thượng cổ Thần long Xích Viêm, còn có vợ ông ta Hoa Tú.” “Phụt!” Vạn Tu Viễn suýt nữa nghẹn chết một ngụm nước bọt trong cổ họng “Anh nói cái gì? Thượng, thượng cổ Thần long Xích Viêm?!” “Ừ.” “Còn có vợ ông ta Hoa Tú?” “... Đúng.” “Bọn họ cũng đến để đầu thai?” “... Không sai.” “Đệch mợ? Cũng quá chó má...” Vạn Tu Viễn không nhịn được chửi bậy, lúc hoàn hồn lại lập tức nói, “Đưa một bà già chơi trùng vào đạo côn trùng đối với tôi là chuyện đơn giản. Còn chuyện… chuyện này tôi không làm chủ được, chuyện này chỉ có thể tìm Diêm Quân thôi.” “Cổ bà đã vào đạo côn trùng rồi à?” Đậu Đậu bắt được “trọng điểm”, Vạn Tu Viễn vừa nói vẫn chưa, vừa làm một động tác tay mời nói, “Đi bên này.” Cổ bà mới đến không bao lâu, cho dù vào đạo côn trùng cũng phải xếp hàng đợi. Thế là lúc Đậu Đậu và Yêu Nghiệt đi theo Vạn Tu Viễn đến cửa sinh, cổ bà đang dựa vào tấm ngọc, chen ngang đội ngũ đi tới bên cạnh Mạnh Bà, chính nghĩa nói với Mạnh Bà, nói bà ta là người quen cũ của Ma quân và Đế Tôn, phụng ý chỉ của Quỷ vương Thập Phương Vạn Tu Viễn không cần uống canh Mạnh Bà. Đậu Đậu dừng lại xem náo nhiệt, chỉ thấy đá tam sinh ven sông Vong Xuyên, cửa sinh bên bờ Vong Xuyên, cầu Nại Hà trên sông Vong Xuyên, canh Mạnh Bà trên cầu Nại Hà. Mạnh Bà trông nom một cái nồi lớn dùng cái muôi khuấy qua khuấy lại, đến lúc cổ bà tiến lên, hỏi, “Tên là gì?” Cổ bà ngược lại cũng thành thật, “Mạnh Bà.” “... Ta hỏi ngươi tên là gì?” “Mạnh Bà, ta tên là Mạnh Bà!” Được rồi, cổ bà vừa mở miệng, Mạnh Bà cũng có chút hoảng, lật sổ sinh tử xem rất lâu, cuối cùng lật được một hàng chữ khải nhỏ viết tay ở trong quyển sổ Vạn Tu Viễn đưa tới… Thật sự tên là Mạnh Bà. Chỉ là kiếp trước kiếp này của bà ta... Bỏ đi, dù sao Quỷ vương cũng dùng chữ quỷ chú thích ở phía dưới nói luân hồi đạo côn trùng mười đời, không cần uống canh Mạnh Bà. Xem đến đây, Mạnh Bà hắng giọng, “Được rồi, đi qua đi, cửa thứ ba bên kia, bây giờ không có ai, không cần xếp hàng.” Cổ bà thản nhiên đi qua đó, thầm nghĩ, lần phản bội này thật đáng giá! Lần này đầu thai sẽ lại nghiên cứu cổ thuật, nhất định có thể nhanh chóng đứng vững ở Nhân giới. Nhưng mà ra ngoài lăn lộn, sớm muộn cũng phải trả giá. Cho dù sau khi bà ta đến Ma giới thì đều là giúp phu nhân Hoa Dung làm chuyện xấu, nhưng bà ta cũng đã phạm sai lầm ở Nhân giới, Địa Phủ sẽ không bỏ qua cho bà ta. Ban đầu vì nghiên cứu cổ thuật, bà ta đã hãm hại không ít bách tính, cuối cùng kinh động người tu đạo mới cứu thoát được cả thôn. Món nợ này, cho dù Vạn Tu Viễn không tính thì Mạnh Bà cũng phải bẩm báo cho Diêm Quân để Diêm Quân tính thật tốt. Nhưng cổ bà đều không biết những thứ này, cho nên đi xuyên qua cầu Nại Hà đứng trước cửa sinh, nhìn chăm chú thấy ba chữ đạo côn trùng, quả quyết vồ lấy ngọc chạy ngược về. Nhưng đâu có dễ dàng như vậy, còn chưa chạy được hai bước, bà ta đã bị quỷ sai canh gác cửa sinh bắt về. Bọn họ canh giữ ở cửa sinh chính là để phòng ngừa quỷ hồn không muốn đầu thai. Lúc bắt được cổ bà đang định ném vào đạo côn trùng, đã nghe thấy cổ bà kêu ầm lên, “Chủ tử cứu ta! Bọn họ muốn ném ta vào đạo côn trùng!” Cổ bà nói như vậy, hiển nhiên là nhìn thấy Yêu Nghiệt và Đậu Đậu đứng bên đá tam sinh, vùng vẫy đạp nước, bộ dạng chịu uất ức, “Chủ tử đã đồng ý với ta, sau khi thành công sẽ để cho ta làm người lại!” “Ồ? Vậy sao?” Đậu Đậu cau mày, “Sao ta lại nhớ, ta chỉ đồng ý để cho ngươi vào lại luân hồi nhỉ?”