Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1722: HÒA NHAU RỒI HÒA NHAU RỒI! (2)

Thật ra cô muốn nói là, cho dù nữ lưu manh cô thần kinh có thô thế nào thì cũng không thể để cho anh ruột mình nghe thấy được! Nhưng anh ruột cô không hề cho là như vậy. Đợi cô sửa sang tử tế lại quần áo đi ra ngoài, anh cô đã trực tiếp nói, “Hòa nhau rồi hòa nhau rồi, trước kia hai người nghe của anh, bây giờ anh nghe của hai người, hòa nhau! Tạm biệt!” Nói xong anh ta rời đi, nhanh đi như dưới chân sinh gió vậy. Anh ta nghe thấy cô bị lạnh nhạt vẫn không tin lắm, nhưng thấy Tiểu Ngọc nói như thật, xuất phát từ quan tâm, anh ta vẫn đến xem. Kết quả vừa tới xem liền tốt, haiz, tổn thương lòng tự tôn... Cho nên Thần tộc cấm dục cái quỷ gì đều là nói linh tinh đúng không? Đúng không đúng không? “Này, nửa đêm nửa hôm anh chạy qua đây có chuyện gì gấp à? Nói đi chứ, đi đâu đấy hả?” Đậu Đậu vừa hô như vậy, Mạch Lăng càng chạy nhanh hơn, “Không có chuyện gì! Anh mộng du!” Đậu Đậu, “...” Mộng du, mộng du hay quá nhỉ... Có điều nói đi cũng phải nói lại, nhân lúc này, đến Thánh nữ các một chuyến cũng không tệ. Quyết định xong, Đậu Đậu thuận miệng dặn dò Tiểu Ngọc trông kỹ hai đứa bé, nhấc chân ra khỏi Ma cung đi về hướng Thánh nữ các. Sau đó Yêu Nghiệt đuổi theo, không gần không xa, khoảng cách vừa đủ để Đậu Đậu phát hiện ra. Hắn cố ý, hắn chính là muốn cô phát hiện ra. Bởi vì hắn không muốn lén lén lút lút đi theo cô nữa. Đậu Đậu không biết cái suy nghĩ khó hiểu này của Yêu Nghiệt, dừng bước lại, nói, “Em đi ra ngoài có chút chuyện riêng. Anh muốn đi theo à?” “Ừ.” Đậu Đậu, “... Hay là anh cứ về đi? Thánh nữ các... không cho phép đàn ông tiến vào.” “Không sao, em coi anh là nam sủng của em cũng được.” “Nam… nam sủng? Khụ khụ khu, anh đúng là nghĩ thoáng mà.” Đường đường là Đế Tôn đại nhân đứng đầu sáu giới trên chín tầng trời, lại mở miệng trêu đùa nói là nam sủng của cô. Cô nên lén vui hay vẫn là nên lén vui đây? Đậu Đậu lắc đầu, “Được rồi, vậy anh đi theo đi, nhưng em nhắc nhở anh trước, hai chúng ta không thân như vậy, em muốn làm gì anh không lo được đâu.” “Em muốn tắm hồ nước thánh phải không?” Yêu Nghiệt không cần nghĩ cũng biết là như vậy. Đậu Đậu kinh ngạc nhìn hắn, “Sao anh biết?” “Em không cần tắm, tắm rồi cho dù nhớ lại thì cũng sẽ không yêu hắn nữa đâu.” “Khụ, đương nhiên là tôi biết chuyện này.” “Biết em còn làm?” “Em… tò mò người trước kia em thích là cái đức hạnh gì. Tò mò mà thôi.” Đậu Đậu nói như vậy, thấy Thánh nữ các gần ngay trước mắt, cô không nói nhiều với Yêu Nghiệt nữa, nhấc chân bước lên thềm đá. Khác với mọi thứ khó khăn trước đây, lần này đi lên vô cùng nhẹ nhõm. Giống như đi bậc thang bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, hoàn toàn không có bất kỳ áp lực nào. Đợi đã, lúc cô đến Thánh nữ các, mấy bước cuối cùng đi rất khó khăn. Chân cô bị rách, máu đỏ tươi nhuộm trên phiến đá, cô run lẩy bẩy, mỗi một bước đều giống như là giẫm ở trên mũi đao. Sau đó... Sau đó có một đôi tay đỡ lấy cô, cẩn thận giống như là đang bảo vệ châu báu, dịu dàng không dám dùng nửa phần sức lực. Đó không phải là ảo giác của cô, thật sự có một đôi tay như vậy. “Quân thượng?” Một thánh nữ quen mắt nhưng không gọi ra được tên kêu lên một tiếng, sau đó rất cung kính quỳ xuống, “Cung nghênh Quân thượng, Quân thượng vạn phúc.” “Ừ, đứng lên đi, không cần kinh động những người khác, ta chỉ qua xem một chút thôi.” “Cũng không cần gọi sư tỷ Bích Diểu sao?” “... Không cần.”