Có cần, rất cần! Biết bộ mặt thật của tên đàn ông cặn bã đó thì cũng sẽ chứng minh người cô gả không kém như vậy đúng không? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ có một người phụ nữ, vậy hắn phải dùng bao nhiêu công phu mới là cái màu sắc đó hả? Mặc dù không đến nỗi đen sì sì nhìn là chán ghét, nhưng nhìn qua cũng không phải người đàn ông nhà lành gì đúng không? Cho nên, người phụ nữ đó là người hắn thật sự yêu ư? Ừ... có khả năng. Đậu Đậu ngầm đồng tình với người phụ nữ đó. Thầm nghĩ, chuyện này cũng không trách cô thủ đoạn độc ác đập chậu cướp hoa phá uyên ương được, là hắn tự đồng ý lấy cô! Còn nói cô ghen? Cô mới không ghen đấy! Cô chỉ là cảm thấy một người trong lòng có người khác lại trêu đùa cô như vậy, khiến cho cô cảm thấy có chút khó chịu. Mọi người nhìn cô đi, cô thẳng thắn biết bao đây này. Trong lòng có người khác rồi nên cũng không tùy tiện trêu người nữa! Đây là vấn đề đạo đức, đây là vấn đề nhân phẩm! Ví dụ nói về vấn đề đi chơi gái đi, tình nồng ý mật tùy tiện nói cũng được, nhưng cứ cái kiểu mập mờ khiến người khác hiểu lầm thì mau chóng bớt đi nhá! Giả dối! Đậu Đậu hung tợn nghĩ như vậy trong lòng, ôm con mới vừa xoay người đã nhìn thấy Yêu Nghiệt không biết đứng bên cạnh bao lâu rồi, theo bản năng, cô nuốt nước miếng một cái. “Anh... làm gì thế?” “... Không làm gì cả, gọi em ăn tối.” “Ồ.” Hắn không nghe được tiếng lòng cô đúng không? Đúng không đúng không? Đúng! Yêu Nghiệt không nghe được, bởi vì hắn nhìn ánh mắt cô mới nhìn ra. Cho nên lần này cô may mắn trốn được một kiếp. Buổi tối hai đứa bé ngủ ở gian bên, Đậu Đậu tiện tay bố trí kết giới, sau đó tương đối tự giác hỏi, “Lăn không?” Yêu Nghiệt, “… Lăn.” Mặc dù không nhìn ra cô muốn làm cái gì, nhưng lăn lộn trên giường gì đó vẫn tương đối có lợi cho việc trao đổi tình cảm. Vì vậy, Tiểu Ngọc phục vụ ngoài điện nghe thấy, nghe không hiểu liền yên lặng lau đi giọt lệ chua xót. Nghe xem, nghe xem Ma quân ở trên trời đã sống như thế nào? Nhất định là bị ngược đãi, cho nên mới chủ động tự giác hỏi có cần phải lăn đi không như vậy! Kết quả Đế Tôn thì hay rồi, cũng không chịu thua, trực tiếp bảo Ma quân lăn? Hắn đúng là ỷ thế hiếp người mà! Tiểu Ngọc tưởng tượng một trăm tập phim gia đình lạnh nhạt, quả quyết xoay người đi gọi cứu binh cho Đậu Đậu! Sau đó quá nửa đêm Mạch Lăng bị Tiểu Ngọc đánh thức mơ mơ màng màng đứng ở ngoài điện, đần mặt ra. “Ngươi nói, chủ tử của ngươi bị bắt nạt?” Tiểu Ngọc, “…” “Ngươi nói, chủ tử của ngươi bị lạnh nhạt?” Tiểu Ngọc, “…” “Ngươi nói ngươi đi! Ngươi không thể nghe xong rồi hãy đến gọi ta à?” Mạch Lăng tức giận mặt co giật, nhưng Tiểu Ngọc cũng rất oan ức, “Nhị… Nhị thiếu gia, nô tỳ… nô tỳ cũng không biết. Nô tỳ chỉ nghe thấy Nhị tiểu thư nói lăn không? Sau đó, sau đó vị kia liền bảo Nhị tiểu thư lăn đi.” Tiểu Ngọc kích động thuận mồm gọi Nhị tiểu thư, nói rồi giọng yếu dần xuống, rất lúng túng cúi đầu. Đậu Đậu trong phòng nghe thấy Mạch Lăng tức giận nói chuyện bên ngoài, đẩy Tôn thần trên người mấy lần không đẩy được, hung tợn bấm vào hõm lưng hắn một cái, làm cho hắn ỉu xìu xuống. Vì vậy trong phòng yên tĩnh đến kỳ lạ, một lúc lâu, Đậu Đậu không nhịn được phụt một tiếng. Sau đó ý thức được có lẽ đó là điểm nhạy cảm của đối phương, cô quả quyết giơ tay lại chọc xuống, chọc xuống vừa hay, thứ đã xìu xuống lại lại lại… “Đợi đã!” Đậu Đậu giơ cờ trắng, “Không làm nữa không làm nữa, anh em đang đứng ở bên ngoài, em… em phải đi ra xem xem là chuyện gì.”