Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 170: Sao cứ có cảm giác là lạ? (2)

Là cô suy nghĩ nhiều sao? Mỹ nhân cổ điển tao nhã cao quý như vậy, biểu tình cũng không có gì khác thường mà.

Ừ, nhất định là cô nghĩ nhiều.

Yêu Nghiệt đỡ trán, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Vợ à, chúng ta cứ nhìn mặt bắt hình dong thế được sao?”

Đậu Đậu chấm hỏi đầy mặt, “Lời đó có nghĩa gì?”

Yêu Nghiệt tức muốn cười, “Nghe quần chúng nói đi, bị người ta hãm hại mà còn không biết.”

Đậu Đậu, “…”

Quần chúng vây xem nói gì sao?

Vểnh tai nghe hai câu, Đậu Đậu liền tỉnh ngộ. Tuy Lạc Thi Nhã nói chuyện thay cô, nhưng cô ta vừa nói ra lời kia, chẳng phải khẳng định chuyện cô bị La Chính Hi vứt bỏ sao? Kim gia chỉ là nhà giàu mới nổi, tuy trước kia có chút tiếng nói ở Đế đô nhưng sau khi Kim Phúc Lộc cưới Lý Thúy Vân thì cũng dần mai danh ẩn tích. Mà La gia tuy rằng trong giới thượng lưu, nhưng so với những cá lớn khác cũng chỉ như tôm tép. Cho nên hôn sự của hai nhà Kim La mọi người cũng không care. Cho dù ngẫu nhiên nghe được cũng không để trong lòng. Mọi người chỉ biết Cố gia nhận đứa con gái xấu xí về xung hỉ, trong phút chốc cũng không liên hệ đến sự kiện từ hôn.

Lạc Thi Nhã nói lơ đãng, nhưng lại tiết lộ một tin cho mọi người - Kim Đậu Đậu chỉ là hàng bị vứt bỏ!

Biết rõ ràng mọi chuyện, Đậu Đậu mang vẻ mặt không nói nổi, “Khụ…”

Lạc Thi Nhã này lại không mất một binh một tốt nào liền có thể nhẹ nhàng đào cho cô một cái hố, nhưng bên ngoài thì lại tỏ vẻ đạo đức giúp cô?

Cmn, so với Kim San kia đẳng cấp hơn hẳn! Nữ thần thánh mẫu là đây!

Cô đã tạo nghiệt gì vậy, sao sau khi tái thi hoàn hồn lại luôn đắc tội người khác?

May có Yêu Nghiệt nhắc cô, nếu không… Nếu không thì thế nào? Cô mới không cần chút hình tượng ấy đâu. Sở dĩ đáp ứng Sở Ngọc Bình sau khi cô lấy chồng sẽ nhận 30% cổ phần công ty kia là vì cô không tính đến chuyện lập gia đình. Cho nên chuyện Lạc Thi Nhã hủy hình tượng của cô, kỳ thật cũng là chuyện vui. Chỉ là trong lòng có chút không thoải mái vì bị người khác tính kế, hơn nữa ngay từ đầu cô còn có ấn tượng tốt với cô ta, cảm thấy mắt mình mù rồi.

Đậu Đậu mỉm cười, “Tốt, vậy sau này phiền chị Lạc Lạc chiếu cố.”

Hãm hại bà đây, về sau có cơ hội, đừng trách bà đây gậy ông đập lưng ông.

Lạc Thi Nhã thấy Đậu Đậu cười, liền an ủi vỗ tay cô. Sau lưng lại nghĩ, ngu ngốc, tôi xem thanh danh cô truyền đi như vậy, còn có tư cách gì tranh Minh Hiên với tôi.

Khụ, được rồi, nếu Đậu Đậu biết cô bị hãm hại chỉ vì tên mặt quan tài Sở Minh Hiên, không biết sẽ tủi thân bao nhiêu đâu. Nếu nói vì Thiếu soái ít ra cô còn chấp nhận được, nhưng vì Sở Minh Hiên thì thật oan uổng. Trời biết, cô không hề có chút thiện cảm nào với Sở Minh Hiên. Cho dù từng có, cũng chỉ là tình cảm bà cố nội hơn hai trăm tuổi nhìn một thằng bé con, ok?

Cho nên Đậu Đậu còn tưởng mỹ nhân cổ điển này có chuyện gì không thể để người biết với anh trai trên danh nghĩa, thực tế lại là trưởng bối của cô ta nữa cơ. Nếu không, vì sao cô vừa nói vài câu với Thiếu soái mà cô ta đã tức giận với cô rồi chứ?

Chậc chậc, xem ra sau này phải cách Thiếu soái xa một chút.

Tuy rằng bộ dáng kia của hắn rất hợp gu của cô, nhưng giờ cô còn đang mang thai trứng rắn đây. Hơn nữa, nếu cô phải làm một người nhân cách cao thượng, vậy không cần phải phá hoại tình cảm người khác.