Trước khi trốn đi, y còn không quên cầm cái chai nhỏ thu thập chút huyết dịch của Ma quân. Đây chính là sự khác nhau giữa Yêu Nghiệt và Đại Vu Sư. Một người trong mắt trong lòng chỉ nhìn thấy Đậu Đậu, một người lại có thể bình tĩnh làm xong tất cả. Đây chính là yêu và không yêu. Ở trong lòng Yêu Nghiệt, thứ quan trọng nhất chính là Đậu Đậu, chỉ cần cô không sao, tất cả đều có thể làm lại lần nữa. Mà ở trong mắt Đại Vu Sư, Đậu Đậu không thể có chuyện gì, bởi vì một khi cô có chuyện, châm ngôn của thiên mệnh ma chủ sẽ hoàn toàn trở thành một câu nói vô căn cứ. Cho nên y quan tâm ‘Đậu Đậu’ xong rồi, sau đó tất cả những gì phải làm đều là vì mưu đồ đại nghiệp. Trở lại chuyện chính, Yêu Nghiệt trốn đi, Đại Vu Sư cũng trốn đi rồi, trước khi trốn đi thuận tay thu thập máu, còn không quên cầm một miếng đá ra để ghi hình. Y vốn lý trí như vậy, bởi vì ngộ nhỡ lần này bọn họ hành động thất bại rồi, ghi chép tiếp theo sẽ có thể giá họa tội danh đâm Ma quân bị thương cho những ma khác. Cửa tẩm cung két một tiếng đẩy ra, hai tử sĩ thủ hạ của Thục phi nhanh nhẹn nhảy vào. Tên cao gầy mặc quần áo đen lấm la lấm lét, tên béo lùn khiêng cái bọc đầu đầy mồ hôi. Bước chân bọn chúng rất nhẹ, thỉnh thoảng còn có tiếng nói chuyện. “Lão Đại, thuốc của nương nương có tác dụng rồi chứ?” Tên béo lùn đặt cái bọc xuống hỏi như vậy, tên cao gầy giơ tay lên tát cho gã một cái, “Đương nhiên rồi, nương nương đã sớm đặt huân hương vào trong đó. Từ lúc cô ta vào động phòng đến bây giờ, sớm nên phát tác!” “Nhưng sao Ma quân cũng bất tỉnh được? Ông ta mới vừa vào không bao lâu mà?” “Ngươi ngu à? Trong rượu cũng có! Nương nương tính ra Ma quân nhất định sẽ uống rượu giao bôi với cô ta nên cũng sớm thả vào đó rồi!” “Ồ ồ, như vậy hả?” Đại Vu Sư nghe mà khóe miệng giật giật, thầm nghĩ, xong rồi, nếu là huân hương, vậy Bích Long ẩn nấp ở trong chiếc nhẫn chắc chắn cũng không thể may mắn tránh khỏi. Trong thất tinh có một tinh đã ngủ mê mệt, vậy thất tinh chu hồn trận này làm sao còn chu hồn được nữa? “Nhanh, nhanh đặt Nhị hoàng tử xuống, đặt ở gian bên đi!” “Rõ, lão Đại!” Tên béo lùn nói như vậy rồi khiêng cái bọc đi vào gian bên. Tên cao gầy thì chống nạnh nhìn hai người ngủ mê mệt trên giường một lúc lâu, kinh ngạc phát hiện trên hỷ phục đỏ rực của Ma quân ướt một mảng, phảng phất còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh. Không trách trước đó bọn họ không phát hiện ra Ma quân bị thương, thật ra là… nhát kiếm kia của Đậu Đậu đâm vào sau lưng Ma quân, bây giờ Ma quân nằm sấp ở trên giường, máu cũng tạm thời không chảy xuống được. Hơn nữa hung khí dính máu Đậu Đậu hành hung kia cũng bị Yêu Nghiệt cất đi rồi, hoàn toàn không có bộ dạng hiện trường án mạng. Vả lại, năng lực tự lành của Ma tộc rất mạnh, chỉ một lúc là vết thương của Ma quân đã lành gần hết rồi. Tên cao gầy động tâm tư, kéo Bích Long đến gian bên để cùng một chỗ với Hoa Tú Chiêu Nhiên, tương đối thuận tay cầm bội kiếm bên hông Hoa Tú Chiêu Nhiên, quay lại đâm lên lưng Ma quân một nhát. Sức của gã lớn hơn Đậu Đậu nhiều, một nhát đã đâm xuyên qua người Ma quân. Có điều rốt cuộc gã là một tên cao gầy thông minh, biết nhát kiếm này không được lấy mạng của Ma quân, nếu không Ma quân chết rồi Hoa Tú Chiêu Nhiên kế vị, kết cục của Thục phi không được tốt, gã cũng khỏi cần phải sống nữa! Cho nên nhát kiếm kia của gã, đối với Ma quân mà nói thật sự chỉ là chuyện nhỏ. Cũng chỉ chảy máu một lúc, giá họa cho Hoa Tú Chiêu Nhiên thôi. Sau đó gã cao gầy rút kiếm đi sang gian bên, tương đối tùy ý ném sang bên cạnh, mò hai viên xuân dược từ trong túi áo ra nhét vào trong miệng hai con ma. Bích Long vì hít phải thuốc mê, không chút phòng bị nào đã bị hạ xuân dược.