Đậu Đậu quyết định xong, cầm đoản kiếm căng thẳng chờ đợi. Cửa két một tiếng, Ma quân say rượu đi vào. Ở trong mắt Bích Long, đó là một bóng người lảo đảo lắc lư, có hai mươi mấy bước từ cửa đến giường thôi mà cho anh ta cảm giác như cách cả chân trời. “Phi Nhi...” Ma quân say khướt đến gần, một tay cầm ly rượu, một tay cầm một bầu rượu bằng bạc, “Nào, chúng ta uống một ly rượu giao bôi.” Bích Long, “...” Đậu Đậu, “...” Đệch! Rượu giao bôi! Cho ông ta đi chết đi! Bích Long, “Quân thượng, người uống say rồi.” “Đúng vậy, ta uống say rồi. Lấy được nàng, Hoa Tú Khu ta nhận say lần này!” Nói xong ông ta rót hai ly rượu, cưỡng ép nhét vào trong tay Bích Long. Bích Long cầm ly rượu, ống tay áo rộng lớn che kín Nhiễu Lan Đằng trên cánh tay, thấy trong mắt Ma quân chợt lóe lên tia tỉnh táo, anh ta che cái nhẫn trên tay, ra hiệu cho Đậu Đậu đừng vội ra ngoài. Ma quân nhạy bén nhận ra động tác này của anh ta, giơ tay lên nắm lấy tay Bích Long, sau đó phát hiện ra chiếc nhẫn trên tay anh ta, cau chặt mày, mượn rượu kéo ra ném sang một bên, “Từ hôm nay trở đi, nàng chính là vợ của bản quân, thứ hắn cho nàng, bản quân có thứ tốt hơn!” Nói xong không biết mò một chiếc nhẫn đen thui từ đâu ra, giơ tay lên đeo vào ngón tay Bích Long. “Chiếc nhẫn này thế nào? Lão tổ tông nói, chỉ có người làm Vương hậu chân chính mới có thể đeo chiếc nhẫn này...” Ma quân còn chưa dứt lời, mặt Bích Long đã bắt đầu hốt hoảng, chỉ một lát đã hiện ra tướng mạo thật, lảo đảo lắc lư kêu lên, “Cứu! Cứu mạng!” Chiếc nhẫn kia đang hút máu anh ta! Ma quân tỉnh táo lại, híp mắt kẹp lấy cổ Bích Long, “Ngươi là ai? Mạch Phi ở đâu? Nàng ấy ở đâu?” “Ta là ai? Ha ha ha, Hoa Tú Khu, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!” Bích Long nói rồi khó khăn giơ tay lên, cầm đoản kiếm sáng loáng ở trong tay, còn chưa giơ lên đã bị Ma quân đánh bay. Lưỡi kiếm vạch qua má Đậu Đậu, chỉ chớp mắt đã tạo thành một vết máu. Đậu Đậu rút đoản kiếm cắm trên cột ra, giơ tay lên lau vết máu trên gương mặt mình, đặt lên bên môi chậm rãi mút ngón tay. Ma quân hốt hoảng nhìn thấy Bích Long đi về phía ông ta, đầu đột nhiên mê man, mắt đã mỏi không mở ra được nữa. Nhận thấy không đúng, Ma quân cố lấy lại tinh thần, kẹp lấy cổ Bích Long, cuồng loạn gào lên, “Mạch Phi ở đâu? Muốn sống, nói cho ta biết Mạch Phi ở đâu?” “Ta ở đây.” Đậu Đậu giơ tay chém xuống, hung hăng đâm xuống sau lưng Ma quân, rồi không chút do dự rút đoản kiếm ra. Máu tươi ấm nóng nhuộm đỏ lưỡi kiếm. Đậu Đậu giống như ma cầm lấy kiếm dính màu đỏ tươi trên lưỡi, chậm rãi đặt lên bên miệng. Nhưng cơn buồn ngủ tấn công tới, ngón tay kia còn chưa đặt đến bên miệng, cô đã gần như đồng thời với Ma quân ngủ mê mệt. Con ngươi Yêu Nghiệt co rút, vội vàng hiện thân đỡ lấy Đậu Đậu lảo đảo sắp đổ. Đồng thời lúc này, tiếng vật nặng rơi xuống đất cũng vang lên, Đại Vu Sư nhấc chân đi vào trong phòng. Yêu Nghiệt giấu Đậu Đậu đi, thuận tay làm thuật che mắt với Bích Long, Đại Vu Sư xông tới bên cạnh Bích Long, “Tiểu Phi! Chuyện gì thế này? Tại sao lại như vậy chứ?” Bích Long từ từ bị y lắc tỉnh, ho khan hai tiếng, nói, “Mau! Mau giúp ta tháo chiếc nhẫn xuống!” Bích Long yếu ớt nói, căn bản không nghe ra giọng nam giọng nữ. Dưới tình thế cấp bách, Đại Vu Sư tháo chiếc nhẫn ra giúp anh ta, nghe thấy bên ngoài tẩm cung có tiếng động thì nhanh chóng trốn đi.