“Đợi đã.”
Đậu Đậu đột nhiên mở miệng, sau đó ma ma trong cung hỏi sao thế, cô ngượng ngùng cười một tiếng, nói, “Quả táo, quả táo rơi trên kiệu rồi, ta phải đi lấy!”
Ma ma không dám chậm trễ, vừa định nói để bà ta đi lấy đã thấy Đậu Đậu bước nhanh hai bước đi đến trước kiệu.
Sở dĩ cô quay lại không phải vì quả táo gì mà là Thần tộc đó đột nhiên nhắc nhở cô, lúc quân chủ Ma tộc lấy vợ hình như phải ký cái khế ước gì đó, sợ sau khi ký xong bái đường rồi sẽ vợ chồng cộng sinh gì đó thì xong.
Đến lúc đó thật sự có chuyện như vậy, vậy há chẳng phải là cô không thể giết Ma quân được à?
Cho nên phải quay về đổi thành Bích Long đi ra.
Hơn nữa, người đời đều biết bái đường rườm rà là mệt người nhất, cô mới lười phí nhiều sức như vậy.
Vì vậy, Đậu Đậu đi lấy quả táo, lần nữa đi ra thì ma mặc áo cưới màu đỏ đã đổi thành Bích Long rồi.
Còn về Đậu Đậu thì tháo cái nhẫn vàng ngọc lục bảo lớn giao vào tay Bích Long, xoay người nương thân ở trong chiếc nhẫn.
Sau đó Đậu Đậu nhìn thấy Ma quân lấy khế ước ra, không chỉ một lần vui mừng vì mình dựa vào Thiên giới.
Mẹ kiếp, Ma quân thật sự chuẩn bị để cho cô cùng chết với ông ta!
Cô còn trẻ, cô không muốn đâu!
Đương nhiên đây đều là chuyện sau này mới nói, bây giờ Đậu Đậu ẩn nấp ở trong chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên tay Bích Long, thoải mái thở dài một tiếng, chuẩn bị ngủ một giấc, tỉnh lại giết Ma quân.
Đối với chuyện này, khóe miệng Bích Long giật giật, chỉ có thể khẽ mỉm cười bắt chước giọng Đậu Đậu, bước chậm đến bên cạnh ma ma.
Ma ma chỉ cảm thấy vị Ma hậu này vòng đi lấy quả táo rồi hình như có thay đổi gì đó, cụ thể thay đổi thế nào thì lại không nói được.
Có lẽ là đột nhiên biết thẹn thùng rồi?
Ừ, cũng đúng, rất nhiều tân nương lúc ngồi kiệu vẫn chưa cảm thấy là mình xuất giá, vừa đến nhà chồng thì lập tức biết thẹn thùng.
Vì vậy ma ma hớt hải kéo ‘Đậu Đậu’ vào cung.
Một đống của hồi môn đi theo phía sau, mênh mông cuồn cuộn, rất tráng lệ.
Đây cũng là một nguyên nhân khác khiến Đậu Đậu không muốn đích thân bái đường. Anh trai ngốc cha ngốc kia của cô thật sự chuẩn bị cho cô quá nhiều của hồi môn!
Ai biết thì biết là gả con gái, ai không biết còn tưởng rằng cô là mua một tặng một!
Mặc dù chỉ là đi catwalk thảm đó gì đó cho xong, mặc dù cô phải đi giết Ma quân, nhưng nhìn thấy nhiều của hồi môn như vậy Ma quân cũng không mở miệng từ chối, cô vẫn không muốn diễn.
Cho dù là diễn, cô cũng không thể chia sẻ phu quân của mình với nhiều người phụ nữ như vậy đúng không?
Nằm mơ đi!
Bởi vì cha mẹ ruột của Ma quân đều không còn nên miễn luôn bái cao đường, chỉ là bái thiên địa gì đó, kính quần thần phu thê giao bái gì đó, cộng thêm một đống nghi lễ rườm rà Đậu Đậu cũng không nhìn nổi nữa...
Đậu Đậu nghe thấy người điều khiển chương trình nói muốn cô đút cho Ma quân ăn cái này cái nọ, lập tức nghĩ đến khăn đội đầu. Bích Long vẫn đội khăn đội đầu, làm sao mà đút cho Ma quân được? Chẳng lẽ muốn anh ta vén khăn đội đầu lên đút à? Vậy há chẳng phải là sẽ bại lộ ngay sao?
“Đừng cuống, vừa rồi lúc cô mượn cớ lấy táo quay lại kiệu, tôi đã làm thuật che mắt với ông ta rồi. Nếu Bích Long hành động nhanh, trong chốc lát thì Ma quân sẽ không nhìn ra được đâu.”
“... Vậy nếu như động tác của anh ta không nhanh thì sao?”
“... Vậy anh ta chờ chết đi.”
Đậu Đậu nghe thấy mà sợ hãi, Bích Long thấp tha thấp thỏm lúc cầm đũa vội nói, “Quân thượng, thần nữ có thể vén khăn đội đầu lên không? Nếu không, không nhìn thấy…”
“Gượm đã.”
Ma quân ấn tay Bích Long lại, giọng mang theo chút dịu dàng, “Để Bản quân.”