Nếu không phải hắn hẹp hòi, núi Đạo Vương có đến nỗi toàn Hồ yêu hoành hành thế này không hả?
May mà những nữ đạo sĩ của núi Vân Đài kia đều bị cổ trùng gặm cho người chết kẻ phế rồi, nếu không ông ấy biết ăn nói thế nào với Bạch Chỉ đây?
Những đồ đệ này đều là nuôi cho đồ đệ của bà ấy!
Ai ai cũng tu thân dưỡng tính giữ mình trong sạch, tốt đến nỗi không thể tốt hơn được nữa.
Haiz…
Vân Tung bên này thở vắn than dài, Bạch Chỉ bên kia lại có chút khó chịu muốn khóc. Bà ấy vốn dĩ đến Thiên đình nghe ngóng tin tức, đột nhiên bị Đế Tôn ngăn lại là cái quỷ gì? Bà ấy biết trước kia bà ấy không tốt với vợ của hắn, nhưng cũng không tính là không tốt đúng không?
Bà ấy làm tất cả còn không phải đều vì giận dỗi với Vân Tung à?
Hắn không thể trút hết giận dữ vì làm Đế Tôn rồi mà không đối phó được với Ma quân lên người bà ấy chứ?
Vậy thì oan cho bà ấy quá!
Nhưng Bạch Chỉ thật sự hiểu nhầm rồi, Yêu Nghiệt ngăn bà ấy lại chỉ là vì muốn đòi Thiên vấn thôi.
“Sư thái, Thiên vấn là vật của Thiên đình, năm đó hạ giới cũng không phải là không có nguyên nhân, bà làm tiên tử sớm biết được tin tức này mà còn định phỗng tay trên…”
“Tiểu tiên biết sai rồi!”
Bạch Chỉ không nói hai lời nhận sai ngay, nhưng Yêu Nghiệt lại thở dài, “Chuyện này tôi không trách bà, ngược lại còn phải cảm ơn bà. Chỉ có điều bây giờ Đậu Đậu vẫn còn ở Ma giới thân bất do kỷ, cho nên làm phiền sư thái trả Thiên vấn…”
“Trả! Tôi trả!”
Bạch Chỉ lập tức lấy Thiên vấn ra khỏi ống tay áo đưa cho Yêu Nghiệt, sợ Yêu Nghiệt một lời không hợp liền diệt bà ấy.
Nói như thế nào nhỉ?
Thiên vấn vốn dĩ chính là đồ của Thiên giới, trước kia bà ấy biết Ngọc đế muốn phái Thiên vấn xuống giúp Cơ Yêu Nguyệt, tư lợi nghĩ Thiên vấn là đồ tốt, vì vậy liền phỗng tay trên.
Không ngờ Kim Đậu Đậu lại nhanh tay hơn bà ấy.
Cũng coi là sai sót ngoài ý muốn đi.
Bây giờ vị này làm Đế Tôn rồi, bà ấy nào còn dám giấu Thiên vấn nữa, đã sớm muốn lên nộp cho quốc gia rồi.
“Đa tạ sư thái, sau khi chuyện này qua đi, tôi sẽ dẫn cô ấy đến nhà cám ơn.”
“Không cần, cậu vẫn mau qua đó đi, một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, Ma giới là dựa theo trục thời gian ở dưới đất.”
“Ừ.”
Yêu Nghiệt đáp lại, chỉ một lát sau đã biến mất ở chân trời. Hắn vốn dĩ muốn đến Thiên giới hỏi Long vương chuyện thất tinh chu hồn trận, không ngờ không tìm được Long vương, vừa lên trời lại gặp ngay Bạch Chỉ.
Tứ Bất Tượng tự xưng là thông kim bác cổ, đương nhiên là biết chuyện thất tinh chu hồn trận rồi.
Chỉ có điều nó ở Ma giới đã lâu, hồn phách và bản thể tách ra quá lâu, rất nhiều chuyện đều đã không tính ra được nữa. Lần này hắn đến, vốn cũng định thuận tiện thả nó đi tìm bản thể. Vừa vặn đụng phải sư thái Bạch Chỉ, hắn cũng đỡ mất công đi tìm Long vương.
Huống hồ căn cứ vào việc Long vương không thích Đậu Đậu như vậy, có nói hay không lại là một chuyện khác. Vẫn là Thiên vấn tốt, hỏi tiện hơn.
Vì vậy khoảng thời gian Yêu Nghiệt mang Thiên vấn chạy về Ma giới đã biết được cách bày trận và tác dụng của thất tinh chu hồn trận rồi. Bởi vì hắn đi nhanh, lần nữa trở lại Ma giới cũng chỉ mới qua một đêm.
Vợ hắn ôm hai đứa bé yên ổn ngủ, gương mặt trẻ con không chút phòng bị, bộ dạng yêu kiều đáng yêu làm cho hắn không nhịn được nhéo một cái.
Đậu Đậu bất ngờ bị véo má tỉnh lại, ngẩn ra.
Yêu Nghiệt, “...”
Đậu Đậu, “...”
Đậu Đậu hắng giọng khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, “Chuyện đó, có thể bỏ tay ra không?”
Yêu Nghiệt, “... Có thể.”